Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2185: Sát Phạt Quả Đoán

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Những đệ tử chân truyền thế hệ trước đã trở thành trụ cột vững chắc của Tông môn.

Bởi vậy bọn họ nói chuyện không cố kỵ bất kỳ cái gì.

- Im miệng.

Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh như băng phá vỡ trời cao.

Không phải Trương Kiểm thì là ai?

- Trương Kiểm.

Một thanh niên tóc tím nghiêm nghị nói.

- Trong Đệ tử chân truyền ngươi còn không được xếp hạng đâu?

- Nhưng mà lão tử một tay có thể trấn áp ngươi.

Trương Kiểm nói xong bước lên trước một bước.

Thanh niên tóc tím vô thức lui về sau một bước.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Trương Kiểm tràn đầy khinh bỉ.

- Bắt nạt kẻ yếu không sợ nhục.

- Trương Kiểm.

Thanh niên tóc tím nổi giận quát.

Trương Kiểm cũng không thèm nhìn hắn, mà nhìn chung quanh bốn phía một cái, sau đó nói.

- Hôm nay Trương Kiểm ta có đôi lời muốn nói, Diệp Hạo và Tuyết Trích Tiên do ta bảo hộ, ai nhằm vào bọn họ chính là nhằm vào ta.

- Trương Kiểm, tu vi ngươi bất quá là Thị Thần cảnh tầng ba thôi.

Nơi xa, một thanh niên thân mặc trận bào cười lạnh nói.

- Ngươi cảm thấy mình rất có quyền nói chuyện?

Trương Kiểm nhìn người thanh niên này, ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

- Ngươi lại có bao nhiêu quyền nói chuyện thế?

Lúc này, Diệp Hạo giễu cợt nói.

- Diệp Hạo, nơi này không có chuyện của ngươi.

Trương Kiểm cảnh cáo Diệp Hạo.

Trận bào nam tử là đệ tử xếp hạng mười tám của Tông môn.

Bậc này đã thâm căn cố đế trong Tông môn, sau lưng của hắn có hoặc nhiều hoặc ít cao thủ chống lưng.

- Ta là đệ tử chân truyền xếp hạng không cao trong Ngũ Sắc tông, còn chưa đạt tới Thập Đại Chân Truyền.

Trận bào nam tử nhìn Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Nhưng mà về trận đạo ta lại là chân truyền đệ nhị.

- Thị Thần thất phẩm.

Diệp Hạo nhìn lệnh bài bên hông Trận bào nam tử nói,

- Đây chính là nguyên nhân ngươi cảm giác bản thân rất giỏi?

- Có lẽ ngươi không biết bài danh Thị Thần thất phẩm mang ý nghĩa gì?

Trận bào nam tử vẻ mặt giễu cợt nói.

- Bất quá chỉ là Thị Thần thất phẩm mà thôi.

Diệp Hạo nói.

- Không biết thực sự ngươi có gì lợi hại?

- Đây là một loại vinh dự, hiểu chứ?

Trận bào nam tử cười lạnh nói.

- Đúng rồi, bây giờ nhìn một chút lệnh bài của ngươi đi.

Diệp Hạo chỉ lệnh bài của Trận bào nam tử.

La Hưng Hải kinh nghi quét lệnh bài mình một cái, lúc này mới chú ý tới trên lệnh bài có tin nhắn cho mình.

Nhìn thấy nội dung nhắn lại, con ngươi hắn co rụt.

- La Hưng Hải, Diệp công tử ngươi cũng dám trêu chọc, ta nghĩ ngươi chán sống rồi.

La Hưng Hải ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, ánh mắt trở nên sợ hãi.

Đúng lúc này, lệnh bài của hắn lại chấn động.

- Vương bát đản, ngươi chờ ta, ta lập tức từ Trận đạo Phân hội đánh tới, nếu Diệp công tử tổn thương một cọng tóc, lão tử sẽ ngươi chém thành muôn mảnh.

Nhìn thấy nội dung bên trong, trái tim La Hưng Hải đạp chậm nửa nhịp.

Diệp Hạo đến cùng có thân phận gì?

Đáng giá Diêm Cầu Vồng khẩn trương như thế?

- Ngươi —— ngươi ——?

La Hưng Hải nhìn Diệp Hạo bất an nói.

- Hiện tại cho ngươi một cơ hội, cắt miệng mấy tên kia xuống.

Diệp Hạo chỉ mấy thanh niên xa xa nói.

La Hưng Hải trầm mặc xuống.

- Thời gian của ngươi không nhiều lắm đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

La Hưng Hải cắn răng một cái một quyền đánh tới Hồng Sâm cách đó không xa.

Răng rắc một tiếng, lồng ngực của Hồng Sâm bị La Hưng Hải đánh nát, ngay tại thời điểm hắn rơi ra phía sau, La Hưng Hải lấn người từ trên đạp gãy chân của hắn.

Toàn bộ vì đó xôn xao.

Vì sao La Hưng Hải nghe lệnh của Diệp Hạo?

Hoàn toàn không có lý do nha.

Nói đến Hồng Sâm.

Vừa rồi kêu gào vui mừng nhất đúng là hắn, mà thuyết giáo Diệp Hạo làm người thì là bạn của hắn, Lý Vân.

Toàn thân lông tơ Lý Vân nháy mắt nổ tung, sắc mặt khó coi nhìn La Hưng Hải.

- Ngươi muốn làm gì?

- Đoạn một chân ngươi.

La Hưng Hải nói xong xuất thủ.

Lý Vân chỉ là Thị Thần cảnh tầng ba, mà La Hưng Hải là Thị Thần tầng tám.

Song phương chênh lệch quá lớn, bởi vậy Lý Vân làm sao phản kháng.

Sau khi đạp gãy chân Lý Vân, La Hưng Hải liếc tới Hà Tuấn Ái.

- Sư tôn, cứu ta.

Hà Tuấn Ái hô to.

Thân hình Lục trưởng lão lóe lên xuất hiện bên người Hà Tuấn Ái.

- Lục trưởng lão, ngươi tránh ra.

La Hưng Hải trịnh trọng nói.

Thần sắc Lục trưởng lão trầm xuống.

- La Hưng Hải, ngươi điên à?

La Hưng Hải mới vừa muốn nói gì trong tai vang lên truyền âm của Diệp Hạo.

- Ta không muốn bại lộ thân phận.

- Vừa rồi Hà Tuấn Ái dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng nói muốn cường đoạt Tuyết Trích Tiên vì sao ngươi không hiện thân?

La Hưng Hải hơi chút trầm ngâm lạnh giọng nói ra.

- Ta không hiểu ý ngươi.

Lục trưởng lão đang giả bộ.

- Ta có thể lý giải Hà Tuấn Ái không kiêng kỵ như vậy cũng bởi vì có ngươi phía sau làm chỗ dựa, đúng không?

La Hưng Hải từng bước ép sát nói.

- La Hưng Hải, ngươi chớ làm càn.

Lục trưởng lão chỉ La Hưng Hải tức giận quát.

- Càn rỡ là ngươi?

Lúc này, Tân Vĩ Kỳ đi tới.

- Tông chủ.

Lục trưởng lão hành lễ với Tân Vĩ Kỳ.

- Xảy ra chuyện gì?

Tân Vĩ Kỳ quét mắt toàn bộ một cái, hỏi.

La Hưng Hải tiến lên một bước nói.

- Vừa rồi Diệp sư đệ đưa Tuyết sư muội tới đây, đám người Hồng Sâm, Lý Vân, Hà Tuấn Ái dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng đàm luận hiếu thắng muốn đoạt Tuyết sư muội, cưỡng đoạt thị nữ của Diệp sư đệ.

- Đây chẳng qua là thuận miệng nói chơi.

Hồng Sâm vội nói.

- Thuận miệng.

La Hưng Hải ha ha cười nói.

- Vậy ngươi có thể giải thích với ta chuyện Tôn Tử Ngọc một chút không?

Sắc mặt Hồng Sâm không khỏi biến đổi.

- Tôn Tử Ngọc, chuyện gì xảy ra?

Tân Vĩ Kỳ cau mày nói.

- Tôn Tử Ngọc là nội môn đệ tử, ba năm trước bị ba vị này coi trọng sau đó cưỡng ép bắt đến phía sau núi chà đạp.

La Hưng Hải trầm giọng nói.

- Tôn Tử Ngọc thượng cáo Chấp Pháp Đường, kết quả chẳng những chúng không chịu tội, mà còn dám làm nhục nàng trước mặt mọi người một phen, Tôn Tử Ngọc chịu nhục tự sát mà chết.

Tân Vĩ Kỳ không khỏi trừng lớn hai mắt quát.

- Chuyện này là thật?

- Toàn bộ chân truyền đệ tử cơ hồ đều biết chuyện này.

La Hưng Hải nghiêm túc nói.

- Tông chủ không tin có thể hỏi thăm đệ tử khác.

Tân Vĩ Kỳ ánh mắt uy nghiêm nhìn một thanh niên thân hình cao lớn nói.

- Nhiếp Thành Hiên, chuyện này ngươi biết không?

- Biết rõ.

- Là thật?

- Là thật.

Bịch một tiếng, Hồng Sâm bị Tân Vĩ Kỳ một bàn tay đánh thành mảnh vỡ.

Lý Vân vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng làm sao có thể nhanh hơn Tân Vĩ Kỳ.

Sau khi Giết Lý Vân, Tân Vĩ Kỳ nhìn về hướng Hà Tuấn Ái.

Hà Tuấn Ái vội vàng núp sau lưng Lục trưởng lão.

Lục trưởng lão mới vừa muốn nói gì thì thấy Tân Vĩ Kỳ hướng về phương hướng của mình đập xuống.

- Tông chủ.

Lục trưởng lão hoảng sợ hô.

Tông chủ muốn xuống tay với mình?

Trong lúc vội vàng, lục trưởng lão đánh ra một chưởng, nhưng một chưởng này như giấy mỏng, trong khoảnh khắc đã bị đánh nát.

Phốc một tiếng, lục trưởng lão đẫm máu lui lại, một lần này Hà Tuấn Ái lại không ngăn cản, như vậy kết quả của hắn ai cũng có thể biết rõ.

Tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Ai cũng không nghĩ tới, tông chủ Tân Vĩ Kỳ sát phạt quyết đoán như vậy?

Ba đại đệ tử chân truyền nói giết liền giết.

- Chuyện này ta sẽ tự mình tra rõ.

Trong con ngươi Tân Vĩ Kỳ đầy phẫn nộ kinh thiên.

- Đáng giết ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận