Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1798: Hạo Thiên Bị Ngược

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Bạch y thanh niên là ai?

Yêu Nghiệt Hạo Thiên!

Vị này lập chí muốn thống nhất Yêu Nghiệt Nhân Tộc, cho đến bây giờ, không hề xem bất kỳ người nào trong mắt.

Cho dù Diệp Hạo Tông Chủ Viêm Hoàng Tông cũng không ngoại lệ.

Thế mà không biết từ chỗ nào nhô ra một gia hỏa đánh Phúc Tinh tại tiệc trà của hắn, rõ ràng không cho hắn mặt mũi.

Như vậy thì trấn áp!

Đơn giản chỉ có thế.

Trực tiếp như thế!

Bá đạo như thế!

Trong mắt Tâm Ma tóe bắn hào quang lăng lệ.

- Muốn giẫm lên đầu lão tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Tâm Ma lạnh lùng khẽ ngâm.

- Quân Lâm Cửu Trọng Thiên.

Theo thoại âm Tâm Ma rơi xuống, một cỗ Thế đáng sợ từ trên người hắn tràn ra.

Cỗ Thế này như Chúa Tể.

Như Thiên chi uy nghiêm.

Đại bộ phận tu sĩ giữa sân ngay cả Hạo Thiên cũng đều cứng lại.

Thân thể bọn họ bị cỗ Thế này mạnh mẽ trấn áp giữa sân.

Không dám động đậy!

Không thể động đậy!

Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy sinh tử của bản thân đều bị khống chế trong tay Tâm Ma.

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra ý vị sâu xa.

Hắn biết rõ Tâm Ma tu luyện Quân Lâm Tam Thiên Giới của Thanh Ma.

Nhưng hiển nhiên hắn đã cải tiến.

Diệp Hạo phát hiện sau cải tiến Quân Lâm Tam Thiên Giới còn mạnh hơn trước đó gấp 10 lần.

Những năm nay, Tâm Ma lấy được truyền thừa cũng không ít, mà còn lại chiến được truyền thừa Ma Thần, muốn cải tiến Quân Lâm Tam Thiên Giới cũng không phải việc khó.

- Muốn giam cầm ta?

Hạo Thiên nhận thấy mình bị giam cầm, trong mắt lộ vẻ kinh nộ.

Kinh là Tâm Ma thật sự giam cầm mình, nộ là bản thân lại bị khống chế.

- Phá cho ta!

Hạo Thiên phóng xuất toàn bộ Pháp Lực trong cơ thể ra, uy thế kinh khủng nháy mắt xông phá Quân Lâm Tam Thiên Giới của Tâm Ma.

Nhìn Hạo Thiên tràn ngập uy áp, một bộ phận cường giả Tiên Vương kinh hô.

- Tiên Vương bát chuyển.

- Hạo Thiên dĩ nhiên đặt chân đến Tiên Vương bát chuyển?

- Yêu Nghiệt tăng lên không phải khó khăn vạn lần so với Thiêu Kiêu sao?

- Yêu Nghiệt tăng lên thật sự khó khăn hơn Thiên Kiêu, nhưng tài nguyên Yêu Nghiệt cũng nhiều hơn Thiên Kiêu vô số lần. Bất quá, ta nghe nói tiến độ của Yêu Nghiệt và Thiên Kiêu cũng không khác biệt lắm.

- Đúng vậy, hiện tại Hạo Thiên nếu là Tiên Vương trung giai ta còn có thể lý giải, nhưng hiện tại hắn đã đạt đến Tiên Vương cao giai, quả thật không thể tiếp nhận được.

- Ta thấy vị kia gặp xui xẻo rồi.

Hạo Thiên thoát được ánh mắt bén nhọn nhìn Tâm Ma nói.

- Trong vòng ba chiêu, đánh bại ngươi…

Hạo Thiên còn chưa nói hết lời.

Bởi vì hắn không nắm chắc Tâm Ma có phát huy ra toàn bộ thực lực hay chưa.

- Tiên Vương bát chuyển? Ta rất sợ đó.

Tâm Ma lên tiếng cười nhạo.

Nhìn thấy thần sắc Tâm Ma không hiểu tại sao Hạo Thiên có một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên sau một khắc, trên người Tâm Ma toát ra uy thế không hề kém hơn hắn, lập tức Hạo Thiên cảm thấy cỗ khí thế đáng sợ kia giống như tơ nhiện quấn quanh hắn.

- Phá cho ta!

Hạo Thiên gầm thét.

- Thiên Địa Ngã Vi Tôn.

Đúng lúc này, Tâm Ma niệm thêm một câu.

Trong phút chốc, uy thế bốn phía lần nữa tăng vọt gấp mấy lần.

Hạo Thiên kêu rên một tiếng, kinh mạch bị cỗ khí thế đáng sợ này làm thương tổn.

Tâm Ma chợt chậm rãi đi đến chỗ Hạo Thiên.

Cự ly hai bên càng gần, Thế càng lớn hơn.

Hạo Thiên cảm thấy dù nhục thân hay linh hồn hắn đều bị khống chế.

- A!

Hạo Thiên bi phẫn quát.

Hắn có thể không giận sao?

Có một thân Tạo Hóa, thế mà không vận dụng được gì cứ như vậy mà bị khống chế.

- Hống cái gì mà hống?

Tâm Ma cau mày nói.

- Ta hỏi ngươi, chỗ của ngươi có rượu và thức ăn ngon không?

Não Hạo Thiên có chút không thể tiếp nhận.

- Có.

- Ta và bạn gái ta có thể đi vào ăn không?

- A.

- A gì mà a, có thể hay không?

- Có thể… có thể.

Hạo Thiên vội đáp.

Nghe vậy Tâm Ma thu hồi cỗ khí thế kia, nhẹ nhàng đáp xuống bên người Địch Tân Nguyệt.

- Đi thôi, bọn họ đồng ý rồi.

Trong đôi mắt đẹp Địch Tân Nguyệt tràn đầy vẻ sùng bái.

Nhìn Địch Tân Nguyệt kéo Tâm Ma đi vào cửa, tu sĩ giữa sân thật lâu sau đó mới bình phục lại.

Bao gồm cả Tử Hi.

- A, ta quên làm chuyện chính.

Tử Hi ảo não nói.

Kỳ thật, cái này cũng không thể trách Tử Hi.

Ở tình cảnh vừa rồi đừng nói Tử Hi, cho dù Cự Đầu cũng bị trấn trụ.

Ai có thể ngờ tới Tiên Vương bát chuyển Hạo Thiên sẽ bị một gia hỏa thần bí trấn áp.

- Ngươi muốn đi vào tìm gia hỏa kia?

- Đúng vậy.

Tử Hi vừa nói đến đây thì chú ý đến trong lời Diệp Hạo gọi Tâm Ma là gia hỏa kia.

Kiểu xưng hô này có chút không đúng a.

- Ta dẫn ngươi đi.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi nói cái gì?

Tử Hi vừa định nói cái gì, Diệp Hạo đã kéo nàng đi tới cửa.

Diệp Hạo vừa mới đến đại môn đã bị một thanh niên ngăn lại.

- Xin lấy ra thư mời.

- Vừa nãy vị kia cũng không có thư mời mà.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Làm sao? Muốn đối đãi khác nhau?

Nghe vậy trong mắt người thanh niên kia lộ ra vẻ khinh thường.

Vị kia là ai?

Cho dù Hạo Thiên cũng bị trấn áp.

Ai dám không cho hắn vào.

- Tóm lại không có thư mời thì không thể vào.

Người thanh niên kia trầm giọng nói.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái tựa hồ hiểu ra, chỉ vào Hạo Thiên cách đó không xa nói.

- Có phải ta đánh hắn một trận thì có thể?

Thanh niên kia giật mình.

Tử Hi giật mình.

Hạo Thiên cũng giật mình.

Tu sĩ giữa sân choáng váng.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói hắn phải đánh Hạo Thiên một trận?

Hắn biết mình đang nói gì không?

Hạo Thiên nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.

- Ngươi sẽ vì sự ngu ngốc của mình mà trả giá đắt.

- Ta không biết ta có phải ngu ngốc hay không, ta chỉ biết ta muốn ngươi tới thì ngươi phải ngoan ngoãn lăn tới.

Nói đến đây trong mắt Diệp Hạo lộ ra một đạo thần mang.

- Lăn tới.

Hạo Thiên hầm hầm giận dữ.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói bắt bản thân mình lăn tới?

Thế nhưng sau một khắc, Hạo Thiên hoảng sợ phát hiện thân thể hắn bị khống chế trượt xuống về phía Diệp Hạo.

Lúc trượt xuống vô luận nhục thân hay linh hồn bản thân đều không thể khống chế.

Loại cảm giác này còn đáng sợ hơn lúc bị Tâm Ma giam cầm.

Khi Hạo Thiên trượt xuống tới bên cạnh Diệp Hạo thân thể không khỏi co quắp ngồi trên mặt đất.

- Ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết, ta phải bỏ ra đại giới gì không?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Hạo Thiên, hỏi lại.

Trên mặt Hạo Thiên đều hiện rõ vẻ hoảng sợ nói.

- Ngươi đã làm gì ta?

- Ngu ngốc, đây là Thần Thông, hiểu không?

Diệp Hạo không khách khí chút nào nói.

- Trên đời này làm có thể có loại Thần Thông này?

Hạo Thiên không tin.

- Thần Thông hóa thành Lĩnh Vược, hiểu chưa?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Chỉ cần trong Lĩnh Vực của ta, sinh tử ngươi đều nằm trong tay ta, nói như vậy ngươi rõ chưa?

- Lĩnh Vực? Ngươi làm sao có thể nắm giữ được lực lượng này?

Hai mắt Hạo Thiên co rụt lại.

- Việc ngươi không biết còn nhiều lắm. Ta có cần phải giản thích toàn bộ cho ngươi không?

Diệp Hạo lườm hắn một cái, hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận