Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2011: Không Được Tham Gia



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Bản kiếm quyết này chỉ là Bán Thần kiếm quyết bình thường.

Diệp Hạo nghi hoặc nhìn Hà Hồng nói:

- Với tu vi của ngươi thì có thể nhìn hiểu mới đúng.

- Một năm trước, ta phục dụng một gốc Thù Du Bổ Nguyên Thảo.

Hà Hồng thẳng thắn nói.

- Thù Du Bổ Nguyên Thảo bên trong Đệ Nhị Cảnh cũng thuộc hàng dược liệu quý hiếm.

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Khó trách ngươi có thể đánh phá rào cản Tiên Vương đặt chân đến Bán Thần.

Rào cản giữa Tiên Vương Cảnh và Bán Thần Cảnh không dễ đánh vỡ.

Trên thực tế, dược liệu Đệ Nhất Cảnh chỉ có tác dụng chút ít thôi.

Hà Hồng vận khí rất tốt, có được một gốc dược Đệ Nhị Cảnh.

Nhưng khi hắn đặt chân đến Đệ Nhất Cảnh không có nghĩa tư chất của hắn theo kịp, lĩnh ngộ không được vẫn lĩnh ngộ không được.

- Trước đó, ta chưa từng nhìn qua Bản kiếm quyết này.

Diệp Hạo dừng lại một chút trả lời câu hỏi của Hà Hồng.

Trong lòng Hà Hồng nhấc lên kinh đào hải lãng.

Công Pháp mình nghiên cứu mấy trăm năm không ngờ người ta chỉ nhìn vài lần đã hiểu rõ.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho Hà Hồng một Bình Ngọc.

Hà Hồng nghi hoặc nhận lấy:

- Đây là cái gì?

- Một viên Tiên Đan bổ sung tư chất.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Sau khi ăn vào ngươi lại lĩnh ngộ, ta nghĩ sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

- Tiên Đan cấp Bán Thần?

Hà Hồng trừng lớn hai mắt.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Ngươi —— tại sao ngươi lại đưa ta Tiên Đan trân quý như thế?

Hà Hồng hít vào một hơi thật dài, nghiêm túc nói.

Phần nhân tình này quá lớn.

- Không gì khác, đồng tộc.

Diệp Hạo bình tĩnh đáp.

Trong mắt Hà Hồng vẫn tràn đầy nghi ngờ.

- Ngươi nghĩ Liệt Kiếm Tông các ngươi có cái gì đáng để ta mơ ước sao

Diệp Hạo bật cười lớn.

Hà Hồng thấy cũng đúng, Liệt Kiếm Tông thật không có cái gì đáng giá để đối phương để mắt tới cả?

- Liệt Kiếm Tông có thiên tài nào đáng giá bồi dưỡng không?

Diệp Hạo lập tức hỏi.

- Sư tôn.

Diệp Hạo vừa nói xong, một thiếu nữ dáng người duyên dáng yêu kiều chạy tới.

Hà Hồng có chút khẩn trương nhìn hắn.

Diệp Hạo có chút im lặng.

- Có cần phải đề phòng ta như thế không?

Trên mặt Hà Hồng lộ ra vẻ xấu hổ.

Thật ra, hắn cũng không muốn như vậy.

Vì Diệp Hạo mạnh lắm!

Nam Tình chạy đến bên cạnh Hà Hồng sau đó mới nhìn thấy Diệp Hạo.

- Sư tôn, vị này là ai vậy?

- Cái này.

Hà Hồng đang nghĩ giới thiệu thân phận Diệp Hạo như thế nào thì Diệp Hạo đã lên tiếng nói.

- Ta là bằng hữu của sư tôn ngươi.

- Đùa như vậy không vui đâu.

Nghe vậy, Nam Tình trầm mặt xuống.

Trong lòng Nam Tình, Hà Hồng là ai?

Cường giả Bán Thần.

Diệp Hạo có tài đức gì là bằng hữu của sư tôn mình đây?

- Có Bán Thần chi tư.

Lúc này, Diệp Hạo lại nhìn về phía Hà Hồng cười nói.

- Ừm, Nam Tình là người có tư chất tốt nhất trong Liệt Kiếm Tông ta.

Hà Hồng nhẹ gật đầu.

Nam Tình giật mình.

Tình huống như thế nào đây?

Chẳng lẽ tên trước mắt thật là bằng hữu của sư tôn?

- Tình Nhi, còn không qua đây bái kiến Diệp Công Tử?

Vẻ mặt Hà Hồng nghiêm nghị nhìn Nam Tình.

- Sư tôn, hắn là ai?

Nam Tình rất hiếu kì vấn đề này.

- Lời của ta con cũng không nghe?

Hà Hồng nghiêm mặt nói.

Nam Tình nhìn Diệp Hạo, vẻ mặt lập tức thay đổi:

- Nam Tình bái kiến Diệp Công Tử.

Hà Hồng lập tức gấp.

Bởi vì Nam Tình hành lễ cùng thế hệ.

Ngay khi Hà Hồng muốn nói điều gì thì Diệp Hạo lại truyền âm cho hắn:

- Lai lịch của ta không được lộ ra, ta muốn xem phẩm tính của cô ấy.

- Vâng.

Hà Hồng nào dám nói không.

- Tình Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Lúc này, Hà Hồng mới nghĩ tới điều gì.

- Sư tôn, người của Loan Tước Tộc đến.

Nam Tình nói đến đây vẻ mặt tràn đầy căm giận bất bình.

- Loan Tước Tộc tới làm gì?

- Nhận cống phẩm.

- Nửa năm trước không phải đã nạp cống phẩm?

- Đúng vậy, nhưng mà bọn hắn nói hiện tại đổi thành nửa năm một lần.

- Lý nào lại như vậy?

Hà Hồng tức giận nói.

- Sư tôn, muốn đuổi bọn hắn đi không?

Một năm trước, Nam Tình không dám nói loại lời này, nhưng mà sau khi Hà Hồng đặt chân đến Bán Thần Cảnh thì dũng khí trong lòng cô cũng tăng lên rất nhiều.

Hà Hồng trầm mặc xuống.

Giữa Đệ Nhất Cảnh và Đệ Nhất Cảnh vẫn có khác biệt.

Hà Hồng vừa mới đặt chân cảnh giới này, cùng với Đệ Nhất Cảnh uy tín lâu năm vẫn không cách nào so sánh được.

- Nếu Loan Tước Tộc dám gây chuyện, ta sẽ ra tay tiêu diệt bộ tộc này.

Lúc này, Diệp Hạo truyền âm cho Hà Hồng.

Hai mắt Hà Hồng sáng lên.

Đúng vậy.

Mình không phải đối thủ của Lão Tổ Loan Tước Tộc.

Nhưng mà Diệp Hạo thì khác.

Hà Hồng cảm thấy Diệp Hạo chí ít cũng phải cường giả Đệ Nhị Cảnh.

- Tình Nhi, đi thôi.

Hà Hồng nhìn Nam Tình nghiêm mặt nói:

- Liệt Kiếm Tông chúng ta cũng không tiếp tục như trước, mặc người nhào nặn.

- Ừm.

Nam Tình kích động gật đầu.

Một ngày này, Liệt Kiếm Tông đã đợi quá lâu rồi.

- Ta đưa ngươi đi.

Lúc này, Diệp Hạo mở miệng nói.

Ánh mắt Hà Hồng lóe lên:

- Tình Nhi, nhất định phải chiêu đãi Diệp Công Tử thật tốt.

Nam Tình gật đầu nói:

- Diệp Công Tử, mời.

Nghị sự đại điện!

Một thanh niên không phong độ chút nào nằm trên ghế, ngữ khí lãnh đạm nói:

- Ta nói Liệt Kiếm Tông các ngươi cân nhắc thế nào?

Sắc mặt Khương Lập Thành rất khó coi.

Người thanh niên này chỉ là một tên tiểu bối, lại không nể mặt hắn như thế.

Mình tốt xấu cũng là một Tông Môn chi chủ.

- Có ý tứ gì?

Nhìn thấy sắc mặt Tông Chủ Liệt Kiếm Tông, thanh niên kia đứng lên:

- Nhìn ta khó chịu hả?

Vẻ mặt Khương Lập Thành trở nên xanh xám.

Nếu như trước đó, vẫn ngôn ngữ bất thiện thì giờ này khắc này đã trở thành khiêu khích.

- Loan Bạc, ngươi có ý gì?

Một thanh niên Liệt Kiếm Tông đứng lên quát.

Tông Chủ chịu nhục, thủ tịch đại đệ tử như Lệnh Tử Thời hắn phải đứng ra.

Loan Bạc liếc qua Lệnh Tử Thời một cái, nói:

- Biến.

- Ngươi nói cái gì?

Lệnh Tử Thời lập tức nổi giận.

Xoát!

Ngay lập tức, Loan Bạc xuất hiện trước mặt hắn, sau đó đưa tay bóp cổ nhấc hắn lên trên, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

- Lặp lại lời của ngươi vừa nói cho ta nghe xem?

- Dừng tay.

- Buông Lệnh sư huynh ra.

- Ngươi muốn làm gì?

Vài chân truyền đệ tử vây quanh Loan Bạc, bọn hắn tức giận quát lớn.

- Biến.

Loan Bạc vừa nói xong, tám chân truyền đệ tử như bị sét đánh vô lực rơi ra phía xa.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Bọn họ trọng thương thổ huyết.

Nhìn thấy vậy, toàn trường tu sĩ xôn xao.

Làm sao có thể?

Tám vị này là mười đại chân truyền đệ tử của Liệt Kiếm Tông đó .

Cùng nhau ra tay cũng không ngăn được một tiếng quát của Loan Bạc?

Loan Bạc đến cùng cường đại cỡ nào?

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?

Loan Bạc nhìn chằm chằm Lệnh Tử Thời đang sắc mặt tái nhợt, thản nhiên nói.

- Buông Lệnh Tử Thời ra.

Khương Lập Thành đứng lên.

- Khương Tông Chủ, tiểu bối tranh đấu, thế hệ trước chúng ta không cần tham gia.

Lúc này, một trung niên cũng đứng dậy, hắn vừa dứt câu đã tỏa ra khí thế toàn thân.

Tiên Vương 11 Chuyển.

Vững vàng đè ép Khương Lập Thành một đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận