Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2038: Bị Hù Dọa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Ánh mắt như sắt, kinh khủng vô biên.

Bất Lương Nhân chỉ cảm thấy như có một tòa Thái Cổ Thần Sơn trấn áp tới mình.

Mà đứng trước toà Thần Sơn này, mình hèn mọn ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

Phản kháng?

Trong lòng hắn không sinh ra ý niệm phản kháng.

Giờ này khắc này, hắn chỉ có trơ mắt nhìn mình bị toà Thần Sơn kia trấn áp.

A!

Hai đầu gối Bất Lương Nhân bị nghiền nát, tiếp theo thân thể, đầu của hắn.

Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc cũng bị kinh hãi.

Tình huống như thế nào?

Một ánh mắt của Diệp Hạo đã có thể xử lý Đệ Nhất Cảnh Bất Lương Nhân?

Cũng đúng lúc này, Linh Hồn hư nhược của Bất Lương Nhân xuất hiện.

Hắn nhìn Diệp Hạo tràn đầy hoảng sợ:

- Ngươi —— ngươi đến cùng là ai?

Bất Lương Nhân không cảm thấy Diệp Hạo có thực lực này.

Bởi vì cho dù cường giả Đệ Tam Cảnh cũng không có năng lực như thế.

Dù sao hắn cũng là Bán Thần Cảnh.

Chênh lệch không thể lớn như thế?

Những lời này của Bất Lương Nhân nhắc nhở Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc.

Hai người biến sắc đồng thời lặng lẽ cách xa Diệp Hạo một chút.

- Ngươi là ai?

Lúc này, Thiên Sát co quắp ngồi dưới đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi cảm thấy ta là ai?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Cho dù lấy tu vi của ta bây giờ một ánh mắt cũng không thể đánh giết Bất Lương Nhân.

Thiên Sát nhìn chằm chằm Diệp Hạo ngưng trọng nói:

- Chỉ có cực hạn cường giả trong truyền thuyết mới có thể làm được, nhưng ngươi trẻ tuổi như vậy, sao có thể có thực lực này?

Diệp Hạo xùy cười một tiếng.

Cực hạn cường giả?

Không phải!

Cực hạn cường giả cũng làm không được.

Đệ Tam Cảnh là cực hạn cường giả, nhưng xét đến cùng vẫn không có thoát khỏi phạm trù Bán Thần.

Mà mình bây giờ lại là Tại Thế Thần Minh cấp hai.

Đương nhiên chuyện như vậy Diệp Hạo cũng không cần phải giải thích.

- Trên đời này, chuyện ngươi không biết có nhiều lắm.

Lúc này, Tuyên Quang từ sau đi tới.

Thiên Sát nhìn thấy Tuyên Quang con ngươi không khỏi co rụt lại.

- Các hạ là cực hạn cường giả, lại đánh lén ta có phải có hơi quá?

Thiên Sát cắn răng nói.

- Đánh lén? Ngươi cảm thấy chính diện giao thủ ta không thắng được ngươi à?

Tuyên Quang cười lạnh nói:

- Sở dĩ đánh lén bởi vì ta không muốn tốn thời gian.

Nghe vậy, Thiên Sát trầm mặc lại.

Hắn biết Tuyên Quang nói đúng.

Tuyên Quang quá bá đạo.

Chiêu thứ nhất đả thương nặng hắn;

Chiêu thứ hai làm cho hắn mất sức chiến đấu;

Chiêu thứ ba bắt được hắn.

Gọn gàng linh hoạt.

Bá đạo trực tiếp.

Những năm này, Thiên Sát vẫn cảm thấy mình có thể chống lại cực hạn cường giả một hai.

Nhưng sau lần giao thủ này hắn mới ý thức được suy nghĩ lúc trước của mình buồn cười cỡ nào.

Thiên Sát không biết, hắn không nên dùng cực hạn cường giả bình thường so sánh với Tuyên Quang.

Tuyên Quang tu luyện là Thần Thông gì?

Tất cả đều đỉnh cấp.

Chiêu thứ nhất, Tuyên Quang vận dụng hai đại đỉnh cấp Thần Thông.

Chiêu thứ hai, khi Thiên Sát có đề phòng thì hắn lại vận dụng hai đại đỉnh cấp Thần Thông khác.

Nếu không làm sao có thể dứt khoát bắt Thiên Sát như vậy?

- Công tử, muốn giết hắn không?

Tuyên Quang cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Ta xem tên gia hỏa này những năm nay đã làm bao nhiêu chuyện người người oán trách đã?

Diệp Hạo nói xong, bàng bạc thần niệm chém vào Thức Hải của Thiên Sát.

Thức Hải là nơi lưu giữ Linh Hồn của tu sĩ.

Vì vậy, bất kỳ một Tu Sĩ nào cũng bảo vệ Thức Hải cao cấp nhất.

Nhưng rất nhanh Thiên Sát hoảng sợ phát hiện thần niệm của Diệp Hạo lấy một loại tư thái ngang ngược xông vào chỗ sâu nhất trong Thức Hải của mình.

Phòng ngự của mình giống như tờ giấy.

Ngay cả một sát na cũng đỡ không nổi.

Làm sao có thể?

Sắc mặt Thiên Sát lập tức thay đổi.

Cực hạn cường giả có thực lực này sao?

Chẳng lẽ thực lực vị trước mắt này đã vượt qua cực hạn?

Siêu việt cực hạn chẳng phải mang ý nghĩa đối phương là Thần cấp cường giả?

Thần cấp cường giả?

Nghĩ tới đây Thiên Sát rùng mình một cái.

Bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới Bất Lương Nhân trêu chọc phải một Thần cấp cường giả.

Nhưng.

Chỉ có Thần cấp cường giả mới có thể dễ dàng tìm tới vị trí của mình!

Cũng chỉ có Thần cấp cường giả mới có thể làm cho cực hạn cường giả tất cung tất kính!

Ngay lập tức, hắn kêu thảm một tiếng, Linh Hồn giống như bị dao cắt.

Hắn rõ ràng Diệp Hạo đang cưỡng ép đọc trí nhớ của mình.

Cảm giác khuất nhục đồng thời trong lòng cũng cực kì sợ hãi.

Hắn có làm chuyện người người oán trách hay không, hắn rõ hơn ai hết.

Khoảng ba hô hấp sau, cảm giác Linh Hồn xé rách hạ thấp một chút.

- Loại người cặn bã như ngươi thiên đao vạn quả cũng không đủ.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Thiên Sát nói.

Thiên Sát trầm mặc một chút nói:

- Ta nguyện ý làm đao của ngươi.

- Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?

Diệp Hạo nói đến đây, bốn phía Thiên Sát xuất hiện một cỗ lực lượng vô danh, chợt thân thể của Thiên Sát trước ánh mắt đầy kinh hãi của mọi người ở đây dẫn dần hòa tan.

- Lão Tổ.

Bất Lương Nhân hoảng sợ hô.

- Ngậm miệng.

Diệp Hạo lườm Bất Lương Nhân một chút.

Bất Lương Nhân như bị sét đánh, một chữ cũng không dám nói.

Cứ như vậy khoảng một khắc đồng hồ sau, Thiên Sát hóa thành ba đám năng lượng Chi Quang.

- Đây là cái gì?

Phong Nhược Cốc nhịn không được hỏi.

- Đây là Bản Nguyên của Đệ Tam Cảnh.

Diệp Hạo nói:

- Cường giả Đệ Nhị Cảnh ăn vào có thể đặt chân Đệ Tam Cảnh.

Phong Nhược Cốc kinh hãi.

- Bản Nguyên của Đệ Tam Cảnh? Sao ngươi có thể luyện hóa được?

Phong Nhược Cốc hỏi ra câu này thì toàn thân cũng run rẩy.

Nói như vậy, nếu tu vi chênh lệch không quá lớn căn bản tinh luyện không được.

- Đây là một Tạo Hóa của ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nói bậy nói bạ.

- Ngươi thật là đại ca?

Phong Nhược Cốc chần chờ một chút hỏi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Phong Nhược Cốc.

- Nhưng mà thực lực của ngươi không nên cao như vậy?

Phong Nhược Cốc nói ra nghi ngờ trong lòng.

- Chờ khi các ngươi ra ngoài xông xáo sẽ biết Đệ Tam Cảnh hậu kỳ không tính là gì.

- Ra ngoài xông xáo?

- Chư Thiên Vạn Giới.

- Ta nghe nói muốn đi tới thế giới khác rất khó, bởi vì bên trong Hỗn Độn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.

- Những năm này, bên trong Hỗn Độn vẫn lạc không ít Bán Thần, vì vậy, không có thực lực Đệ Tam Cảnh tốt nhất đừng xông loạn.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Thế giới khác thực lực mạnh không?

Lâu Đông Phương cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Ta đã từng đụng phải một chiếc Chiến Hạm của U Minh Thế Giới, trên chiến hạm đó có ba ngàn cường giả Bán Thần.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ba ngàn Bán Thần?

Lâu Đông Phương giật nảy mình.

Phong Nhược Cốc cũng bị hù dọa.

Những năm này, cho dù một số cường giả Tiên Vương Đỉnh Phong đặt chân Bán Thần, nhưng mà toàn bộ Cửu Trọng Thiên có đủ ba ngàn Bán Thần hay không cũng là vấn đề.

- Vậy chiếc Chiến Hạm đó ở bên trong Hỗn Độn làm cái gì?

Phong Nhược Cốc đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Chinh phạt các thế giới.

Diệp Hạo có thể nói không làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi.

- Vậy có phải có ý nghĩa, có một ngày cường giả thế giới khác cũng sẽ đánh xuống đến Cửu Trọng Thiên chúng ta hay không?

- Chư Thiên Vạn Giới, thế lực có năng lực chinh phạt thế giới khác không nhiều lắm, còn nữa, tiểu thế giới giống Cửu Trọng Thiên thực sự nhiều lắm.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Phong Nhược Cốc và Lâu Đông Phương lập tức trầm mặc lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận