Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1425: Giải Hòa

Mã Hoài rất rõ ràng nếu hôm nay trở mặt với Liên Yên, bản thân về sau sẽ không còn cơ hội âu yếm mỹ nhân.

- Còn muốn có lần sau?

Diệp Hạo lườm Mã Hoài nói.

Mã Hoài hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi không nhìn diện mạo mình à?

Diệp Hạo khinh bỉ

- Hạng người như ngươi còn muốn truy cầu Liên đạo sư? Không biết soi mặt mình trong nước tiểu sao?

Dù Liên Yên đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp.

Bởi vì nàng đến tuổi này, toàn thân trên dưới mới phát ra sự thành thục cùng dụ hoặc tự nhiên, phảng phất như một quả đào chín, không có bao nhiêu tu sĩ có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc này.

Mã Hoài nổi giận.

Dù hắn có hàm dưỡng tốt đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Sát cơ như đao.

Mắt thấy muốn xuyên thủng mi tâm Diệp Hạo thì Liên Yên lại xuất thủ.

Thần niệm nàng gắng gượng đánh đỡ đòn công kích của Mã Hoài thành từng mảnh vỡ.

- Liên đạo sư.

Mã Hoài trầm mặt khẽ quát.

- Mã đạo sư, ngươi tựa hồ quên thân phận của mình rồi? Ngươi dám động sát cơ?

Liên Yên lạnh lùng lên tiếng

- Đồng môn tương tàn, ngươi xác định có thể tiếp nhận được hậu quả này?

Mã Hoài nghĩ đến mà sợ.

Lúc này, hắn mới ý thức được bản thân vừa làm sự tình không nên làm.

Dưới ánh mắt mọi người lại đi giết người, dù sau lưng hắn có người cũng không thể bảo vệ được hắn.

Đạo sư khác nhìn thấy màn này thì nhao nhao tiến lên thuyết phục.

Một trận phong ba tạm thời kết thúc.

- Mã Hoài sẽ không từ bỏ ý đồ.

Liên Yên khẽ thở dài nhìn Diệp Hạo.

- Vậy cứ đến đi.

Diệp Hạo không bao giờ nhường nhịn những người như vậy.

Đừng nói một tên Mã Hoài, cho dù Hàn Mộng Kỳ đến, hắn cũng không thèm quan tâm.

Liên Yên nhìn thấy bộ dáng Diệp Hạo nên không nói nữa.

Diệp Hạo quá trẻ.

Đa số người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo.

Liên Yên nghĩ đến chút nữa tìm người trung gian giúp Diệp Hạo giải hòa, nếu không, hắn sẽ rất khó xông xáo ở Thái Huyền học viện.

Nghĩ như vậy, trong mắt Liên Yên đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, nàng xin lỗi Diệp Hạo rồi đi đến chỗ vị kia.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía Trương Ngạo Tuyết đang theo sau mình.

- Ta nói nè, cô đi theo ta làm gì?

- Cảm tạ ân cứu mạng của ngươi.

- Cô muốn cảm tạ thế nào?

- Mời ngươi ăn cơm.

- Thật không có thành ý.

- Vậy ngươi muốn cảm tạ thế nào?

- Tình huống bình thường không phải lấy thân báo đáp sao?

Diệp Hạo nói câu này dọa Trương Ngạo Tuyết nhảy dựng lên

- Việc chung thân đại sự sao có thể lỗ mãng như thế?

- Ân cứu mạng giống như ân tái tạo đó.

- Nhưng...

Nhưng cái gì thì Trương Ngạo Tuyết không nói ra được, bởi vậy nàng nhanh chóng đỏ mặt lên.

- Bị dọa sợ rồi?

Diệp Hạo cười nói

- Ta đùa cô chơi thôi.

- Người ta thật sự đã bị hù sợ đó.

Trương Ngạo Tuyết có cảm giác Diệp Hạo không tệ, nhưng điều này chưa nói tới việc ưa thích.

- Ta cảm thấy cô nên cách xa ta một chút, nếu để Mã Hoài thấy được, hắn có thể sẽ ghi hận cô.

Diệp Hạo dời chủ đề.

- Ta không học Trận Đạo, Mã Hoài coi như ghi hận, ta cũng không thèm để ý.

Trương Ngạo Tuyết cười hì hì.

- Bộ cô không nghỉ đến việc Mã Hoài quen biết Đừng đạo sư à?

- Đừng đạo sư sẽ không tự dưng đối phó ta, còn nữa, Phù Dung thành ta cũng có cường giả ở chỗ này.

- Được rồi.

- Đợi chút nữa, ta đi tìm một vị tộc thúc, vị tộc thúc kia là đạo sư Huyền cấp, ta tin tưởng Mã Hoài sẽ cho tộc thúc mặt mũi.

- Không cần.

Diệp Hạo cự tuyệt.

- Hả?

Trương Ngạo Tuyết nghi ngờ nhìn hắn.

- Nhân sinh phải có một số việc vui, Mã Hoài không báo thù, ta còn chơi thế nào?

- Được rồi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Trương Ngạo Tuyết cũng không giúp nữa

- Đúng rồi, ngươi học lớp nào?

- Ta không phải học sinh.

- Ngươi không phải học sinh?

Trương Ngạo Tuyết trừng lớn hai mắt.

- Đúng vậy.

Trương Ngạo Tuyết nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lập tức thay đổi.

Bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại.

Điều này khiến Diệp Hạo rất kinh ngạc.

Trương Ngạo Tuyết có ý gì?

- Ngạo Tuyết.

Một nữ tử trung niên hô Trương Ngạo Tuyết từ nơi xa.

Trương Ngạo Tuyết đáp lại rồi nhìn Diệp Hạo nói

- Về sau, ngươi gặp bất cứ chuyện gì ở học viện cũng có thể tới tìm ta. Đúng rồi, ta ở Huyền ban 6:

Huyền cấp Ban?

Đối với điều này, Diệp Hạo không có ngoài ý muốn nào.

Trương Ngạo Tuyết vốn có tư chất không tệ, việc trúng độc lần trước, nàng là người thức tỉnh đầu tiên.

Diệp Hạo bưng một chén rượu, sau đó tìm một vị trí hẻo lánh nhìn tốp năm tốp ba tu sĩ quen thuộc trò chuyện.

Ước chừng đi qua nửa khắc đồng hồ, Diệp Hạo thấy mười tu sĩ đi về phía hắn.

Trong đó bao quát cả Liên Yên cùng Mã Hoài.

Nhưng người cầm đầu lại là một thanh niên trẻ tuổi.

Thanh niên nhàn nhạt nở nụ cười đi tới trước mặt Diệp Hạo, sau đó chủ động chào hỏi

- Nếu ta đoán không sai, ngươi là đạo sư mới tới học viện chúng ta, Diệp Nhật.

Diệp Hạo nhìn thanh niên này một cái nói

- Có việc gì?

Ngữ khí ngả ngớn, có vẻ không kiên nhẫn.

Liên Yên nhìn thấy một màn này thì vội vàng nói

- Diệp Nhật, vị này là Trang công tử, Trang Tùng.

Liên Yên chợt truyền âm cho Diệp Hạo

- Trang Tùng là một vị chuẩn thiên kiêu, có rất nhiều nhân mạch trong học viện.

Chuẩn thiên kiêu!

Có thể không có nhân mạch sao?

Khác không nói chỉ nói đến một đám đạo sư quay quanh nịnh bợ hắn.

Dù sao đám đạo sư này trong tương lai cũng không có tư cách đặt chân cảnh giới Tiên Tôn.

Trang Tùng nhìn Diệp Hạo nói khẽ

- Ta đã biết chuyện ngươi với Mã Hoài, ta cảm thấy đây không phải đại sự gì.

Nói đến đây, Trang Tùng dừng một chút

- Cho ta mặt mũi, hai vị uống chén rượu bỏ qua chuyện này đi, như thế nào?

Diệp Hạo hơi suy nghĩ rồi nói

- Có thể.

Mã Hoài không cam lòng giơ ly rượu lên cụng với chén rượu trong tay Diệp Hạo, sau đó uống một ngụm vào.

Diệp Hạo cười cũng uống hết.

- Về sau, mọi người sẽ là đồng sự cùng bằng hữu.

Trang Tùng bước lên trước ôm bả vai Diệp Hạo

- Đi, ta giới thiệu với ngươi một vài vị đồng sự. Vị này là Ngô Sướng đạo sư, Hoàng cấp nhị ban, Khí Đạo đạo sư; vị này là Hoa Mã Lan đạo sư, Hoàng cấp tứ ban, Đan Đạo đạo sư.

Sau khi giới thiệu một lần, Trang Tùng lại thân mật hỏi

- Sau khi yến hội kết thúc, ngươi có thời gian đi với ta tới nơi nhỏ nào đó uống mấy chén không?

- Lần sau đi.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Nghe được Diệp Hạo cự tuyệt, mặt Trang Tùng hơi biến sắc, hắn chợt nói

- Không có gì, hẹn lần sau vậy.

Trang Tùng rời đi, Liên Yên dậm chân nói

- Sao ngươi cự tuyệt?

- Lôi kéo rõ ràng như thế, ngươi cảm thấy ta nhìn không ra?

Trong lòng Diệp Hạo sáng như gương.

- Trừ phi ngươi có thực lực cực mạnh trong học viện, nếu không, ngươi phải gia nhập một phe phái nào đó.

Liên Yên nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói

- Trang Tùng vốn có uy vọng trong Hoàng cấp đạo sư, gia nhập vào phe phái hắn chỉ có chỗ tốt với ngươi.

- Ngươi thuộc phe phái nào?

Lúc này, Diệp Hạo hỏi.

- Trang Tùng.

Liên Yên sợ Diệp Hạo hiểu lầm nên vội nói

- Ta sở dĩ đề cử ngươi gia nhập phe phái Trang Tùng không phải vì ta là người bọn họ, mà bởi vì Trang Tùng thật sự rất không tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận