Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1689: Quét ngang Lục Trọng Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Đường Phiên Phiên rất rõ việc bản thân đốt cháy Thần Huyết.

Nàng chắc chắn không có khả năng sống lại.

Nhưng chuyện trước mắt như thế nào ?

Nằm mơ cũng không thể có ý thức được chứ.

Nhưng mà ý thân của bản thân lại không bị tiêu tán.

-Có thấy trên Sinh Tử Bảng có tên em không?

Diệp Hạo chỉ bảng danh sách kim sắc trước mặt, nói:

-Anh dùng Sinh Tử Bảng làm em sống lại .

-Sinh Tử Bảng?

Ánh mắt Đường Phiên Phiên không khỏi rơi vào sinh tử bảng trước mặt Diệp Hạo.

Nàng chú ý trên sinh tử bảng ngoại trừ cái tên Đường Phiên Phiên ra còn có một cái tên khác.

Mặc Mặc!

-Mặc Mặc?

Trong đầu Đường Phiên Phiên không khỏi lóe lên hình dáng một thiếu nữ thích an tĩnh.

-Mặc Mặc cũng sống lại?

-Mặc Mặc bây giờ đang ở Viêm Hoàng Tông.

-Tất cả những thứ này đều là thật sao?

Diệp Hạo không nói thêm gì, mà đi đến trước mặt Đường Phiên Phiên, cầm lấy tay nàng ôm vào trong ngực.

Bao nhiêu năm tìm kiếm;

Bao nhiêu năm chờ đợi;

Bao nhiêu năm nhung nhớ.

Rốt cuộc đã được như ước muốn.

Cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ của Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên sao lại không hiểu được bản thân không phải đang nằm mơ.

Diệp Hạo thật sự làm mình sống lại .

Đường Phiên Phiên hai tay ôm thật chặt Diệp Hạo, hận không thể cùng chồng hòa làm một thể.

Nước mắt giống như sâu chuổi bị đứt, không ngừng tuôn xuống .

Đường Phiên Phiên gào khóc.

Giờ khắc này, nàng không phải Thánh Nữ Đại Uyên nữa, cũng không phải cường giả Yêu Nghiệt mà Tu Sĩ thế gian kính sợ.

Nàng chỉ là một nữ nhân muốn được sự che chở .

Nhìn thấy bộ dáng Đường Phiên Phiên trong lòng Diệp Hạo càng thêm thương cảm.

-Sau này chúng ta sẽ không chia ly nữa.

Diệp Hạo nói khẽ vào tai Đường Phiên Phiên.

-Mãi mãi cũng không xa nhau nữa.

Đường Phiên Phiên trả lời một câu, nước mắt tựa hồ tràn ngập cả đôi mắt.

Thật lâu Diệp Hạo hai người mới tách ra.

-Chúng ta về nhà thôi.

Diệp Hạo nắm bàn tay nhỏ nhắn của Đường Phiên Phiên nói.

-Cho em tạm biệt Đại Uyên.

Đường Phiên Phiên chần chờ một chút rồi nói.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không cách nào phủ định một việc.

Chính là Đường Phiên Phiên có thể đạt đến trình độ hiện nay không thể bỏ qua công lao của Đại Uyên .

-Ta phải đi rồi.

Ánh mắt Đường Phiên Phiên đảo qua từng người rồi nói khẽ.

Đường Phiên Phiên biết rõ ngày đó Thủ Hộ Giả cũng đã hết cách.

Hơn nữa Thủ Hộ Giả cũng không bức bách bản thân.

-Ở đây vĩnh viễn là nhà ngươi.

Thủ Hộ Giả trầm mặc một hồi mở miệng nói.

Đường Phiên Phiên không đáp lại câu nào .

Đúng lúc này Lão Hoàng Ngưu chậm rãi nói :

-Thánh Nữ, ta có thể đi theo ngươi không ?

Đường Phiên Phiên nhìn Lão Hoàng Ngưu một cái, hơi chút chần chờ rồi nhìn về phía Diệp Hạo:

-Được không ?

-Hôm nay nếu ngươi theo Phiên Phiên rời khỏi thì sau này ngươi và Đại Uyên sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lão Hoàng Ngưu chậm rãi nói.

-Những năm này, nợ ta thiếu Đại Uyên sớm đã trả sạch.

Lão Hoàng Ngưu trầm trầm nói:

-Sau này ta chỉ muốn chuyên tâm thủ hộ Thánh Nữ.

Cũng đừng nhìn Lão Hoàng Ngưu yếu ớt mà sợ phong ba .

Nếu có thể bộc phát thì sẽ đạt đến Đệ Nhị Cảnh.

Diệp Hạo nhìn Lão Hoàng Ngưu thật sâu một cái, mới nói:

-Đi thôi.

-Chậm đã.

Lúc thân ảnh bốn người Diệp Hạo sắp biến mất, Bạch Linh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

-Chuyện gì?

Diệp Hạo kinh nghi nhìn Bạch Linh nói.

-Lúc chúng ta liên thủ phong ấn Ma Thần thì Thiên Kiếm theo đuôi Thánh Nữ lẻn vào, đến lúc tinh lực chúng ta tiêu hao hết thì Thiên Kiếm đánh lén Cô Độc.

Bạch Linh nói đến đây vẻ mặt khổ sở nói tiếp :

-Xin lỗi, lúc ấy Tiên Lực trong cơ thể chúng ta cũng đã tiêu hao hết, mấy năm tay chúng ta luôn tìm kiếm tung tích Thiên Kiếm, đáng tiếc đều không có manh mối gì.

Diệp Hạo nghe xong, Thần Niệm kinh khủng tràn ra quét qua toàn bộ Lục Trọng Thiên.

Không có che giấu !

Đơn giản trực tiếp!

Tàn phá bá đạo cường hoành !

Giờ khắc này toàn bộ Tu Sĩ Lục Trọng Thiên, từng người đều run sợ kinh hãi ngã phục xuống đất.

Từ trên Bán Thần chí cao cao tại thượng, cho tới giống như giun dế bình dân.

Không dám ngẩng đầu;

Không dám động đậy;

Không dám hô hấp!

Cỗ uy áp này, Chí Cao Vô Thượng, phảng phất như Thần Linh, không dám khinh nhờn.

Cũng may cỗ uy áp này đến nhanh, đi cũng nhanh, đợi đến lúc cỗ kia uy áp này tràn qua cũng không có Tu Sĩ nào dám lập tức đứng dậy.

Bởi vì bọn họ lo lắng lập tức đứng dậy sẽ làm vị kia tức giận.

Thời gian chưa qua một lần hô hấp, Thần Niệm Diệp Hạo đã dò xét mấy lần toàn bộ Lục Trọng Thiên.

Cho dù Động Thiên Phúc Địa, hay Tuyệt Địa và Mật Cảnh, Diệp Hạo đều dò xét toàn bộ.

Nhưng khiến Diệp Hạo không ngờ là không có bất cứ dấu vết nào của Thiên Kiếm để lại.

Như vậy chỉ có một khả năng .

Thiên Kiếm không có ở Lục Trọng Thiên.

Lúc Diệp Hạo chuẩn bị tiến về Thất Trọng Thiên thì hắn chú ý thấy tu vi trong cơ thể bỗng nhiên giảm xuống.

Diệp Hạo ý thức được sức mạnh ý niệm hóa thân của Nguyên Nhất đã tiêu hao gần như không còn .

Hơi chút trầm ngâm, Diệp Hạo vung tay lên thu ba người Đường Phiên Phiên vào trong tay áo mình, sau đó thân hình hắn lóe lên xuyên qua Trận Pháp Đại Uyên bố trí nhiều năm qua.

- Sức mạnh Thần Cấp cường giả đây sao?

- Coi Trận Pháp chúng ta như không a.

- Ta muốn biết Diệp Hạo sao có thể làm được như vậy ?

Cao tầng Đại Uyên nhao nhao bàn tán .

Đại Trưởng Lão lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Làm sao làm được cũng không quan trọng?

Chẳng lẽ ngươi còn muốn phục chế sao?

Quan trọng là Đại Uyên mất đi Đường Phiên Phiên.

-Đang suy nghĩ gì vậy ?

Thủ Hộ Giả nhẹ giọng hỏi.

- Đại Uyên Chúng ta mất đi Thánh Nữ rồi.

Đại Trưởng Lão nói .

-Từ lúc Đường Phiên Phiên tự đốt cháy Thần Huyết thì chúng ta đã mất đi Thánh Nữ.

Thủ Hộ Giả nói khẽ :

-May mắn là Đường Phiên Phiên sống lại, mặc kệ nàng đi đâu, chí ít nàng vẫn còn sống.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần-)

. . .

-Đây là chỗ nào?

Đường Phiên Phiên có chút kinh ngạc nhìn cửa động đen nhánh phía dưới, nói.

Diệp Hạo vung tay lên, cửa động này đổ sụp xuống, sau đó từ trong cửa động kia bay ra từng khối Khoáng Thạch, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở thôi đã xuất hiện mấy trăm vạn khối.

-Cái này —— chỗ này là Khoáng Mạch, Khoáng Thạch cũng quá nhiều đi.

Đường Phiên Phiên kinh ngạc nói.

Lúc nàng nói xong, từ trong cửa hang kia đã tuôn ra số lượng Khoáng Thạch đạt đến ngàn vạn.

Chỉ qua mấy hơi thở thôi, cửa hang kia cũng không còn Khoáng Thạch tuôn ra nữa.

-Đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Lần này Diệp Hạo lại dẫn ba người đến bên cạnh một gốc cây lớn.

Lúc Đường Phiên Phiên hiếu kỳ tại sao Diệp Hạo lại dẫn bọn họ đến đây thì Diệp Hạo tay bổ xuống chẻ đôi gốc cây kia ra , sau đó một vòng tử sắc quang trạch rành rành xuất hiện trước mặt bọn họ .

- Khối Tử Kim Lớn như vậy sao ?

-Khối Tử Kim này luyện chế hàng ngàn quyển trục cũng còn dư đó?

-Khối Tử Kim này rất có thể là khối lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Lão Hoàng Ngưu, Tâm Ma, Đường Phiên Phiên ba người đều kinh trụ.

Diệp Hạo triệu hồi khối Tử Kim này rồi dẫn ba người đi tới một chỗ khe sâu.

Theo lấy Diệp Hạo vừa lật tay đã thấy từ trong chỗ khe sâu kia tuôn ra từng đạo Tạo Hóa Chi Quang.

-Những Tạo Hóa Chi Quang này chẳng lẽ là lúc Cửu Trọng Thiên bị phá huỷ đã hiện lên?

Đường Phiên Phiên tựa hồ nghĩ tới cái gì.

-Ừm.

Diệp Hạo gật đầu, hắn năm đó tranh đoạt rất nhiều tạo hóa, bởi vậy như thế nào lại không nhận ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận