Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1948: Điểm Tích Lũy Tăng Vọt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngươi.

Toàn thân Linh Thố Tộc Trưởng run rẩy.

Nhưng lúc này nàng lại có thể làm gì?

Cấm địa cũng không phải nàng có thể chủ đạo.

Bây giờ việc duy nhất nàng có thể làm là trơ mắt nhìn Linh Tuyên Nhi lựa chọn ra sao?

Một hô hấp trôi qua, Linh Tuyên Nhi không động;

Hai hô hấp trôi qua, Linh Tuyên Nhi còn không động;

Ba hô hấp trôi qua, Linh Tuyên Nhi giật cổ áo ra, đang định kéo xuống thì, một giọng nói đầy trêu chọc vang lên.

- Khi dễ một nữ tử yếu đuối như thế, có phải hơi quá rồi?

Diệp Hạo và Thạch Nam chạy tới.

- Thánh Đức Thư Viện?

Thạch Thiên Hữu nhìn quần áo trên người Diệp Hạo và Thạch Nam, ánh mắt lộ ra một tia kiêng kị.

Trước khi đến, Tộc Trưởng đã nói với hắn người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc?

Mà học sinh Thánh Đức Thư Viện là một trong số không thể chọc.

Nhưng trong mắt hắn lại lộ ra một tia hàn quang nói:

- Ở đây không có việc của ngươi?

Ba!

Làm cho Thạch Thiên Hữu không ngờ là Diệp Hạo một bàn tay tát vào mặt hắn, kinh khủng lực đạo đạp nát nửa gương mặt hắn, Thạch Thiên Hữu hét thảm một tiếng rồi như thiểm điện bay ra phía sau.

Thạch Thiên Hữu cho dù ngu ngốc cũng rõ ràng Diệp Hạo không phải người hắn có thể trêu chọc.

- Chạy? Lão tử cho ngươi chạy chưa?

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên một tia sát ý.

Diệp Hạo vừa nói xong, thân thể Thạch Thiên Hữu bị khống chế bay về phía Diệp Hạo, khi vọt tới cách Diệp Hạo một mét thì Diệp Hạo tung một cước đá lên người hắn.

Làm cho đám người Linh Tuyên Nhi cảm thấy khiếp sợ là Thạch Thiên Hữu không ai bì nổi trực tiếp bị Diệp Hạo một cước đá nát, ngay cả Linh Hồn cũng chưa kịp thoát đi.

- Chuyện này không có khả năng.

Bên ngoài cấm địa, Tộc Trưởng Thạch Tộc phủi đất đứng lên.

Trên mặt hắn không thể bảo trì bình tĩnh được nữa.

Đây con mẹ nó là chuyện gì?

Linh Thố Tộc Trưởng khanh khách nở nụ cười.

- Đã tiến vào cấm địa phải chuẩn bị tư thế chịu chết.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Trong mắt Tộc trưởng Thạch Tộc phóng ra sát cơ kinh người.

- Có bản lĩnh ngươi ra tay đi.

Linh Thố Tộc Trưởng châm chọc nói.

Linh Thố Tộc Trưởng ước gì đối phương ra tay, bởi vì dựa theo quy củ, ai dám ở chỗ này làm loạn, vị kia sẽ không do dự chém giết.

Tộc trưởng Thạch Tộc đang định ra tay thì nghĩ đến lệnh cấm, hắn hung hăng nhìn Linh Thố Tộc Trưởng, sau đó nhìn về phía Tử Đế nói:

- Tử Đế, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích?

- Tiến vào cấm địa, sinh tử bằng bản sự.

Tử Đế lạnh nhạt nói:

- Thế nào, chẳng lẽ người của Thạch Tộc không thể giết?

Những lời này làm cho hắn á khẩu không trả lời được.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Lại nói trong cấm địa.

Sau khi Diệp Hạo chém giết Thạch Thiên Hữu thì điểm tích lũy đã tăng tới 1120, đồng thời trên đỉnh đầu của hắn cũng xuất hiện một con số vàng óng.

- Lần này ngươi nổi danh rồi.

Thạch Nam cười nói.

- Ta đang muốn nổi danh mà.

Diệp Hạo nhìn Thạch Nam, trả lời.

- Nếu không thì không có bao nhiêu ý nghĩa?

Linh Tuyên Nhi nhìn Diệp Hạo và Thạch Nam nói chuyện vẫn có một có loại cảm giác không thật.

- Ngươi đã giết Thạch Thiên Hữu?

Linh Tuyên Nhi nuốt nước miếng một cái nói.

- Thế nào?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

Những lời này của Diệp Hạo làm cho Linh Tuyên Nhi không phản bác được.

Thạch Thiên Hữu cũng không phải a miêu a cẩu.

Vị này là cửu cấp Thiên tài của Thạch Tộc.

Ngươi sao dùng ngữ khí bâng quơ nhẹ nhàng như thế chứ?

Nhưng mà vừa nghĩ tới trước đó Diệp Hạo chém giết Thạch Thiên Hữu không tốn chút sức thì trong lòng Linh Tuyên Nhi cũng bình thường trở lại.

Không nghi ngờ chút nào, vị này kinh khủng hơn Thạch Thiên Hữu nhiều.

Cho dù Thạch Thiên Hữu cũng không cùng cấp bậc với hắn.

- Đa tạ.

Linh Tuyên Nhi nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.

- Ta giết Thạch Thiên Hữu không phải vì cứu các ngươi, ta chỉ vì điểm tích lũy của hắn mà thôi.

Diệp Hạo không khách khí chút nào nói.

Linh Tuyên Nhi có chút lộn xộn.

Cho dù ngươi thật vì vậy, nhưng không nên nói ra trước mặt mọi người chứ?

- Bất kể như thế nào ta vẫn phải cảm tạ.

Linh Tuyên Nhi nghiêm túc nói.

- Bây giờ chúng ta nói chính sự đi.

Diệp Hạo cắt ngang Linh Tuyên Nhi.

- Chuyện gì?

- Giao điểm tích lũy của ngươi ra đây.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Linh Tuyên Nhi nói.

Linh Tuyên Nhi hoàn toàn mộng.

Chuyện này như thế nào đây?

Chẳng lẽ hắn không có hứng thú đối với sắc đẹp?

- Ngươi muốn điểm tích lũy của chúng ta?

Linh Tuyên Nhi cảm thấy đây không phải thật.

Sao Diệp Hạo có thể cướp đoạt của một thiên kiều mỵ nữ như mình chứ?

- Có vấn đề hả?

Diệp Hạo lạnh nhạt hỏi lại.

Linh Tuyên Nhi nhìn về phía mấy nữ tử bên người.

Mấy trên mặt những nữ tử này cũng đầy kinh ngạc.

- Diệp Hạo.

Thạch Nam túm một cánh tay của hắn, nói:

- Ta nói ngươi có chút tiền đồ được không?

- Làm sao vậy, chúng ta tới đây không phải cướp đoạt điểm tích lũy sao?

- Nhưng mà ngươi không nên có ý định cướp đoạt của nữ hài tử người ta chứ?

- Ai quy định không thể đoạt nữ hài tử?

- Ngươi có phải nam nhân hay không?

- Có muốn thử một chút không?

- A! Sắc lang.

Thạch Nam tàn nhẫn trừng Diệp Hạo một cái.

Nhưng Thạch Nam đã nói vậy rồi nên hắn cũng không cướp đoạt điểm tích lũy của đám người Linh Tuyên Nhi nữa.

- Được rồi, đi thôi.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Đi đâu?

- Đi đoạt điểm tích lũy của thằng xui xẻo đạt tới 1240 kia kìa.

Diệp Hạo chỉ vào hướng Đông Bắc.

- Đi thôi.

- Chậm đã.

Linh Tuyên Nhi vội hô.

- Có chuyện gì không?

Thạch Nam nhẹ giọng hỏi.

Linh Tuyên Nhi thuộc về loại tính cách nhu nhược, dễ dàng kích phát ý muốn bảo hộ của Thạch Nam.

- Người có điểm tích lũy đạt tới 1240 chính là Cốt Tộc - Cốt Phi.

- Cốt Phi?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ chán ghét.

- Ngươi biết Cốt Phi?

Thạch Nam tò mò hỏi.

Diệp Hạo không phải không chú ý đến thiên tài các tộc sao?

Sao hắn biết Cốt Phi?

- Nghe Cốt Phi ta liền nghĩ đến Du Phi, nghĩ đến Du Phi tiểu nhân hèn hạ như thế, Cốt Phi khẳng định cũng không phải người tốt.

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

Diệp Hạo giải thích làm cho Thạch Nam im lặng.

- Cốt Phi là Cửu cấp Thiên tài của Cốt Tộc, tư liệu nói ba mươi năm trước đã đặt chân đến Tiên Vương thập chuyển, hiện tại có khả năng đặt chân đến Tiên Vương 11 Chuyển.

Thạch Nam bình phục một chút kiên nhẫn giải thích cho Diệp Hạo.

- Không phải giống như mặt hàng Thạch Thiên Hữu sao?

Diệp Hạo vô tình nói:

- Đợi chút nữa Cốt Phi giao cho cô.

- Ta hơn phân nửa không phải đối thủ của hắn.

Thạch Nam có chút ngượng ngùng nói.

- Tại sao?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Cốt Tộc có phòng ngự rất mạnh.

Thạch Nam có chút không dám nhìn hai mắt Diệp Hạo:

- Vì vậy nếu liều mạng, ta hơn phân nửa sẽ thua.

- Thương Kình Thần và Nhược Lan Thần chẳng lẽ không lưu lại phòng thủ Thần Thuật cho Thánh Đức Thư Viện các ngươi?

- Có lưu lại, nhưng Cốt Tộc cũng có Thần Thuật phòng thủ.

- Vậy ngươi phải làm bản thân mạnh hơn nữa.

- Cái này nhất thời gấp gáp làm sao mạnh?

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nói rồi đưa cho Thạch Nam một Băng Phách Chi Tâm:

- Sau khi ăn vào ngươi sẽ có được Băng Phách Huyền Thể.

- Băng Phách Huyền Thể?

Thạch Nam giật mình kinh hô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận