Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1111: Nội Tình Diệp Hạo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Toàn bộ Tam Trọng Thiên không có thập phẩm Tôn cấp Đan Sư, không có nghĩa Cửu Trọng Thiên cũng như vậy.

Lấy thân phận Chu Uyển Quân, biết Thác Thiên Đan cũng bình thường.

- Còn nữa không?

- Trong tay ta có rất nhiều đồ tốt.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

- Nhưng ngươi xứng đáng để ta lấy ra không đã?

- Ta thấy ngươi không bỏ nổi mới đúng!

Chu Uyển Quân hừ lạnh.

- Ta biết ngươi đang kích tướng.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Quân nói

- Ta đành phải để ngươi tâm phục khẩu phục, ngươi mở to mắt nhìn đi.

Diệp Hạo nói đến đây, trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển trục tử kim sắc.

Lúc Diệp Hạo lấy quyển trục ra, một cỗ uy áp phô thiên cái địa bừng lên bốn phía.

Quyển trục trong tay Diệp Hạo như tồn tại chí cao vô thượng.

- Vương cấp quyển trục.

Con ngươi Chu Uyển Quân co rụt lại.

- Đây không phải quyển trục Vương cấp phổ thông.

Thanh Hồng Kiếm trầm giọng nói

- Diệp công tử, quyển trục Vương cấp trung giai đây hả?

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Quyển trục này do Cấm Tiên Vương đưa cho hắn.

Những năm nay, Diệp Hạo trước sau chiếm được không ít đồ tốt của Tiên Vương, trong đó có không ít thủ đoạn cấp Tiên Vương, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng dùng qua.

- Có lẽ ngươi cảm thấy cái này không là gì

Diệp Hạo nói đến đây, thanh quang lại lóe lên, một thanh Mộc kiếm xuất hiện.

Trên thân Mộc kiếm chảy xuôi sinh cơ cường hoành đến cực điểm.

- Cấm Khí sao?

Chu Uyển Quân giật mình.

- Cấm Khí trân quý cỡ nào, ta nghĩ ngươi biết rõ hơn so với ai khác.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Tiên Vương kiếm có thể bộc phát ra chiến lực cấp Tiên Vương.

Nhưng Tiên Vương kiếm trân quý biết bao?

Cho dù thân phận như Chu Uyển Quân cũng không có

Như vậy Cấm Khí trở nên cực kỳ trân quý.

Thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng người!

Diệp Hạo cười cười nói.

- Ta muốn biết trong tay ngươi có Cấm Khí không?

Có không?

Không có!

Cấm Khí là nội tình tông môn.

Liên quan đến sự tồn vong của tông môn

Cho dù trong tay Lăng Kiếm Đào cũng không có.

- Ngươi lại nhìn cái này xem.

Diệp Hạo vừa dứt lời, trong tay lại xuất hiện từng kiện Cấm Khí, ngắn ngủi mấy hơi thở đã xuất hiện ba cái.

Bốn kiện Cấm Khí?

Nhìn bốn Cấm Khí trước mặt, Chu Uyển Quân ngây ngẩn cả người.

Tại sao đồ vật như Cấm Khí thưa thớt?

Thứ nhất, chế tạo Cấm Khí cần vật liệu Vương cấp; thứ hai, chỉ có Vương cấp Luyện Khí Sư mới có thể luyện chế; thứ ba, Cấm Khí có giá quá cao, dù thế lực cấp Tiên Vương mua sắm một kiện cũng phải thương cân động cốt.

Diệp Hạo lại tùy tiện lấy ra bốn kiện.

- Ngươi có bốn kiện thì sao?

Dù trong lòng Chu Uyển Quân rất rung động, nhưng mặt nàng vẫn ra vẻ bình tĩnh.

Diệp Hạo thu hồi bốn kiện Cấm Khí, sau đó vung tay lên, phía trước hắn lại xuất hiện bốn kiện Cấm Khí.

Lần này, Chu Uyển Quân rốt cuộc khó có thể bảo trì bộ dáng bình tĩnh của mình nữa.

- Ngươi làm sao có nhiều Cấm Khí như vậy?

Chu Uyển Quân kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi đoán.

Diệp Hạo cười nhạt.

- Ta không thể đi theo ngươi.

Chu Uyển Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói khẽ.

- Chu Uyển Thanh, ngươi đã quên hứa hẹn trước đó?

Hoa Kiến Tu nhắc nhở.

Chu Uyển Thanh trầm mặc không nói.

Diệp Hạo phất phất tay nhẹ nhàng nói

- Ngươi đi đi.

Chu Uyển Thanh cảm thấy bất ngờ hỏi lại.

- Ngươi để cho ta đi?

- Ngươi đã không cam tâm tình nguyện, ta cần gì cưỡng ép!

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp.

Chu Uyển Thanh không thể tin nổi nhìn Diệp Hạo, chốc lát sau, nàng đi tới trước mặt Diệp Hạo, cung kính đưa Việt Vương Kiếm cho hắn

- Sau khi trở về, ta sẽ khuyên công tử không nên đối địch với ngươi.

- Ta cảm thấy ngươi không nên nói lời này mới tốt.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Tại sao?

Chu Uyển Quân nghi ngờ.

- Bởi vì không phải ai cũng có lòng dạ như ta.

- Ngươi nghĩ nhiều.

Chu Uyển Quân lắc lắc đầu

- Công tử nhà ta hiểu rõ đại nghĩa, hắn không phải người như ngươi nói.

- Tùy ngươi.

- Cáo từ.

Sau khi Chu Uyển Quân rời đi, Khí Linh Việt Vương Kiếm hóa thành một vệt sáng xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Vì một nữ nhân, ngươi lại bán ta?

Việt Vương Kiếm tức giận quát.

- Tiền bối nói chuyện này?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười

- Ta cảm thấy cô bé kia không có khả năng thu người đâu.

- Nếu nàng thu thì làm sao bây giờ?

- Thì cho thôi chứ sao nữa...

- Tiểu tử, ngươi...

Việt Vương Kiếm vén tay áo lên muốn đánh Diệp Hạo một trận.

Không ngờ Thải Nhi lại nhàn nhạt lườm hắn một cái.

Việt Vương Kiếm cứng người giữa không trung, hắn quả thực không dám xuất thủ.

- Được, tiền bối, ngươi nghỉ ngơi đi.

Diệp Hạo cười nói.

Diệp Hạo cho Việt Vương Kiếm một bậc thang, sao hắn còn không tiếp?

- Nếu có lần sau, ta sẽ thu thập tiểu tử ngươi.

Việt Vương Kiếm hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một vệt sáng tiến nhập vào bên trong Tiểu Thiên Địa.

Hiện tại, hai vị này sẽ không ở túi Càn Khôn nữa.

Tiểu Thiên Địa có hoàn cảnh rất tốt, đần đến đâu cũng muốn tiến vào đó.

Sau khi trở lại Tiểu Thiên Địa, Việt Vương Kiếm nói với Dược Vương Đỉnh

- Ta cho ngươi biết, nữ tử kia nhất định là Tiên Vương đỉnh phong, một ánh mắt có thể khiến linh hồn ta run rẩy.

Dược Vương Đỉnh nhếch miệng

- Trước đó, ta đã nói nữ tử kia là Tiên Vương đỉnh phong, ngươi còn không tin.

Bên trong đình viện, Hoa Chí Nho phải tốn rất nhiều thời gian mới ý thức được Diệp Hạo không phải cự đầu.

Hắn càng cường đại hơn cự đầu, yêu nghiệt.

Hoa Chí Nho không biết Diệp Hạo có thể chém Lăng Kiếm Đào giống như đã nói không, nhưng hắn tin tưởng dù Diệp Hạo không địch lại, nhưng tuyệt đối sẽ không chênh lệch bao nhiêu.

Yêu Nghiệt!

Tương lai có khả năng đặt chân cảnh giới Bán Thần.

- Không ngờ ngươi lại là một yêu nghiệt.

Thải Nhi nhìn Diệp Hạo nói.

- Yêu nghiệt sao? Có lẽ vậy.

Diệp Hạo cười nói.

Thải Nhi khó hiểu nhìn Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo có ý gì?

Thải Nhi không thể lý giải.

Thẳng đến nhiều năm sau, nàng mới hiểu tại sao Diệp Hạo khinh thường hai chữ ‘yêu nghiệt’ này.

Bởi vì hai chữ yêu nghiệt đã không thể định nghĩa được Diệp Hạo.

- Ngoại trừ Kỳ Dị Vực, ta sẽ giúp ngươi cướp đoạt toàn bộ tạo hóa Kỳ Khung Vực.

Thải Nhi suy nghĩ một hồi rồi nhìn Diệp Hạo nói.

- Tỷ làm vậy không sợ nhiều người tức giận sao?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ai nhảy ra, giết là được.

Thải Nhi lời ít ý nhiều.

Sắc mặt Diệp Hạo đại biến.

Lúc Thải Nhi nói giết người, ánh mắt không hề nháy một cái, hắn rõ ràng người chết trong tay nàng đã rất nhiều.

- Ta không thích tỷ tỷ giết người.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi rồi nói.

- Ở thế đạo này, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.

Thải Nhi lắc lắc đầu nhìn Diệp Hạo, nói nhẹ nhàng.

- Ta vẫn tin tưởng trong nhân tính có một mặt thiện lương.

Diệp Hạo nghiêm túc nói

- Hiện tại, không phải tam tộc vẫn chưa xảy ra chiến tranh sao?

- Bởi vì đại kiếp chưa đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận