Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2467: Ngươi Rất Ngông Cuồng

Người thanh niên này Diệp Hạo biết. Bôn Lôi Thủ, Tạ Tấn!

Năm đó Diệp Hạo vượt ải đánh bại thủ lôi nhân!

- Xảy ra chuyện gì?

Nam Đẩu trầm mặt nói.

- Thái tử Kim Ô hoàng triều Đông Hoàng Dũng cùng Kiếm Thần sơn trang Vương Trọng Kiếm đến.

Tạ Tấn nói gấp.

- Đông Hoàng Dũng? Vương Trọng Kiếm?

Bạch Trọng Thiên cau mày nói.

- Hai người bọn hắn tới nơi này làm gì?

- Bọn họ nói muốn Nam Đẩu học viện học viện hiệu trung. Tạ Tấn nói câu nói này thời điểm ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Hiệu trung?

Nam Đẩu lập tức giận.

- Bọn họ thật đúng là không thèm để Nam Đẩu học viện chúng ta ở trong mắt.

- Viện trưởng, nếu không để tiểu Bạch ra ngoài đánh bọn họ một trận?

Bạch Sùng Thiên lúc này nói.

- Hay là để ta tới cho.

Diệp Hạo lúc này đứng lên.

- Diệp tông chủ.

Nam Đẩu có chút xấu hổ.

- Viện trưởng cứ an tâm chuẩn bị độ kiếp, về phần những yêu ma quỷ quái này cứ giao cho ta là được.

Diệp Hạo nói đến đây liền đi ra phía ngoài. Tạ Tấn lúc này mới chú ý tới Diệp Hạo.

- Ngươi chính là Diệp Hạo đã đánh bại ta?

Tạ Tấn kịp phản ứng.

- Im ngay, ngươi phải xưng hô Diệp tông chủ.

Bạch Sùng Thiên quát lớn. Tạ Tấn lập tức nhớ tới Diệp Hạo sáng lập Viêm Hoàng tông uy chấn Thần Vực. Về tình về lý hắn phải xưng hô Diệp tông chủ. Gọi thẳng tên huý chính là không tôn kính với Viêm Hoàng tông.

- Diệp tông chủ, vừa rồi ta lỡ lời, mong ngài tha thứ.

Tạ Tấn vội vàng nói.

- Chỉ là cách xưng hô mà thôi, không cần để ý quá.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Tạ Tấn không khỏi thở dài một hơi. Diệp Hạo không để bụng là tốt rồi.

Cửa lớn Nam Đẩu học viện!

Đông Hoàng Dũng lãnh đạm nhìn đám đệ tử Nam Đẩu học viện đang phẫn nộ.

Đối với Đông Hoàng Dũng mà nói những học sinh này cũng chỉ giống như đám giun dế mà thôi.

Đúng!

Giun dế!

Tương lai Đông Hoàng Dũng hắn thế nhưng có thể chứng đạo thành hoàng. Mà đám học sinh này thì sao?

Chỉ có vài đầu có thể trở thành Thần Vương. Mà mấy đầu đấy bây giờ còn bị Vương Trọng Kiếm đánh đến mức nằm sấp dưới đất.

- Nam Đẩu học viện các người đều toàn lũ rác rưởi như vậy sao?

Vừa nói câu này Vương Trọng Kiếm dùng một cước đạp một thanh niên ra xa. Thanh niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, há miệng phun một ngụm máu tươi.

- Ngay cả Bá Kim Hổ cũng bại.

- Bá Kim Hổ thế nhưng là một đầu Chân Long.

- Chân Long ở trước mặt thiếu niên chí tôn căn bản cũng không đáng chú ý.

- Hiện tại chỉ có Bạch Tiểu Bạch mới có thể chế trụ hắn.

- Bạch Tiểu Bạch đang ở đâu, vì sao còn chưa thấy xuất hiện?

Ngay lúc đệ tử Nam Đẩu học viện hết sức sốt ruột Bạch Tiểu Bạch toàn thân áo trắng mới phủ xuống. Trong tay nàng cầm một chuôi chiến kiếm màu tím nhẹ nhàng rơi xuống bên người Bá Kim Hổ.

- Không có sao chứ?

- Vẫn chịu được.

Bá Kim Hổ lau máu tươi trên khóe miệng, trong mắt lấp lóe từng đợt hàn quang nói.

- Bạch sư tỷ, giúp ta hung hăng đánh hắn.

Bạch Tiểu Bạch gật đầu nói.

- Yên tâm đi.

Nói xong Bạch Tiểu Bạch quay người đi về phía Vương Trọng Kiếm.

- Vương Trọng Kiếm, ngươi có phải cảm thấy hai ngày trước ta đánh ngươi vẫn còn chưa đủ đã hay không?

Nghe vậy sắc mặt Vương Trọng Kiếm biến đổi, bất quá ngay sau đó liền cười lạnh nói.

- Bạch Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta mời tới một tôn cao thủ.

- Cao thủ?

Bạch Tiểu Bạch nghe vậy sắc mặt khẽ đổi. Sở dĩ như vậy là bởi vì Bạch Tiểu Bạch không hề cảm nhận được có tu sĩ tồn tại ở xung quanh đây. Bạch Tiểu Bạch không hề nghĩ đó là cao thủ thế hệ trước. Cao thủ thế hệ trước nếu xuất thủ thì thế hệ trước của Nam Đẩu học viện cũng sẽ xuất hiện.

Đúng lúc này Bạch Tiểu Bạch cảm thấy trong không khí có một tia chấn động khó có thể phát hiện được, sau một khắc một thiên thiên ngọc thủ xuyên thấu qua không gian giới hạn đập xuống về phía bờ vai của nàng.

Khi Bạch Tiểu Bạch cảm ứng được thì ngọc thủ kia cũng chỉ cách nàng còn ba mét, mà khoảng cách này Bạch Tiểu Bạch căn bản không có đủ thời gian để tránh đi, ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc tại mi tâm Bạch Tiểu Bạch phóng ra một bức tranh. Bức tranh này đón gió giăng ra lập tức cầm giữ không gian bốn phía. Nhưng cặp ngọc thủ kia rơi vào trên vai của nàng, trong nháy mắt Bạch Tiểu Bạch ý thức được xương bả vai bể nát. Nàng cắn chặt răng đồng thời quát lớn.

- Trấn áp cho ta.

Bức tranh bay phất phới tràn ra chấn động kinh thế, khi chuẩn bị trấn áp được đạo thân ảnh kia bỗng một đóa sen đột nhiên xuất hiện, ngay sau khi xuất hiện đóa hoa sen tràn ra hào quang trước đó chưa từng có, nở rộ hung hăng đụng vào bức tranh. Lập tức Bạch Tiểu Bạch cùng đạo thân ảnh kia tiến hành chém giết trong khoảng cách gần.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Sau khi đối chiến mười chiêu cùng đối phương Bạch Tiểu Bạch vẫn bị một quyền của đối phương đanh bay. Nàng lảo đảo thổ huyết, ánh mắt ngưng trọng nhìn thân ảnh đối diện nói.

- Hèn hạ.

- Hèn hạ?

Nghe vậy thân ảnh đối diện lãnh đạm nói.

- Trước đó Vương Trọng Kiếm đã nhắc nhở ngươi, còn nữa ta cũng đã cho ngươi thời gian phản ứng, nhưng ngươi vẫn không tránh đi.

Nghe vậy Bạch Tiểu Bạch há to miệng, không biết phản bác thế nào?

- Bản thân kém cỏi lại đi trách ai?

Lời vừa nói đóa hoa sen đồng thời xé rách bức tranh của Bạch Tiểu Bạch, ngay sau đó đóa hoa sen hóa thành một hoa sen tiêu ký xuất hiện chỗ mi tâm đạo thân ảnh kia.

- Ngươi là ai?

Bạch Tiểu Bạch trầm giọng hỏi. Thân ảnh trước mặt da trắng mỹ mạo, nhưng Bạch Tiểu Bạch luôn cảm thấy có chút không đúng. Bởi vì nữ tử này có hầu kết. Mà nữ thì làm sao có hầu kết được?

Người nói chắc chắn làm nam nhưng vô luận là cách ăn mặc, hay tướng mạo đều là nữ.

- Đông Phương Bạch.

- Đông Phương Bạch?

Nghe được cái này tên này Bạch Tiểu Bạch đột nhiên nhớ ra.

- Ngươi không phải là Đông Phương thế gia đấy chứ?

- Bằng không thì sao đây?

Đông Phương Bạch cười tủm tỉm nói. Ngay khi Đông Phương Bạch cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng đẹp mắt. Rất là mê người.

- Ngươi tu luyện không phải Quỳ Hoa bảo điểm sao?

Lúc này Diệp Hạo từ đằng xa đi tới, có chút kinh ngạc hỏi.

- Người đời đều biết Đông Phương nhất mạch ta tu hành là Liên Hoa bảo điển.

Đông Phương Bạch nói đến đây hài hước nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Làm sao? Ngươi cũng muốn vì Nam Đẩu học viện ra mặt sao?

Đông Phương Bạch đang định nói gì đó bỗng Đông Hoàng Dũng lại vội vàng đi tới chô Đông Phương Bạch thấp giọng nói.

- Đông Phương công tử, hai ngày trước chính vị này đưa tay ra đã trấn áp được ta.

Đông Phương Bạch kinh ngạc.

- Đưa tay liền trấn áp ngươi? Thần Vực có người như vậy tồn tại sao?

- Thực lực của hắn sâu không lường được.

Đông Hoàng Dũng nghiêm mặt nói. Nghe vậy Đông Phương Bạch nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lộ ra thần sắc hứng thú.

- Ngươi là ai?

- Ngươi không có tư cách biết thân phận ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói. Đông Phương Bạch ngây ngẩn cả người. Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn không tư cách biết rõ thân phận của hắn?

Nói đùa cái gì vậy?

- Ngươi rất ngông cuồng.

Ngay sau đó Đông Phương Bạch vừa cười vừa nói. Sắc mặt Vương Trọng Kiếm lại bỗng nhiên biến sắc. Hắn quen biết Đông Phương Bạch không phải ngày một ngày hai, hắn hiểu rõ Đông Phương Bạch chỉ cần cười lớn như vậy chăc chắn sẽ giết người. Hắn nhìn Diệp Hạo ánh mắt tràn đầy thương hại. Gia hỏa này sẽ bị ngược sát rất thảm!

- Những năm này, ta vẫn ngông cuồng như vậy.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận