Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 400: Tính Toán Giữa Các Phương

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

- Tôi nghe nói vị kia là một Tu Sĩ.

Lâm Viễn Đồ nói nghi vấn trong lòng ra.

- Tu Sĩ?

Âu Dương Viễn Hòa ha ha cười nói.

- Tin đồn nhảm này mà ông cũng tin sao?

- Thế thì tại sao hắn lại có trong tay Linh Đan hay Hộ Thân Phù?

- Bộ ông Âu Dương gia của ta không có sao?

Âu Dương Hoài Viễn cười như không cười nhìn Lâm Viễn Đồ nói

- Nói thật cho ông biết, Hộ Thân Phù của Âu Dương Gia Tộc bọn tôi đừng nói Tiên Thiên cho dù cao thủ Hám Sơn cảnh cũng có thể ngăn chặn được

- Sao chứ?

Lâm Viễn Đồ giật mình.

- Trên đời này có Tu Sĩ hay không cũng chưa biết được, cho dù có cũng không thể xuất hiện trong thế tục được.

Âu Dương Hoài Viễn nói đến đây, dừng một chút.

- Nói thật, tôi cũng có chút mong chờ biểu hiện của các Võ Đạo Thế Gia vào ngày mai.

Trịnh Gia!

Thân làm một trong Tam Đại Đỉnh Cấp Gia Tộc ở Ma Đô, Trịnh Gia tự nhiên cũng lựa chọn một Võ Đạo Tông Môn.

Đông Phương!

Đông Phương Bảo Bình kiễn nhẫn nghe xong tin tức của Trịnh Gia sau đó không khỏi nở nụ cười.

- Nói đến bây giờ chúng ta luôn mong muốn có thể thăm dò Hội Sở Bồng Lai, bất quá Hội Sở Bồng Lai bây giờ lại làm trái với quy củ, không thể nói trời cấp cho chúng ta một cơ hội để dạy cho vị kia một bài học vể cách làm người a?

- Diệp Hạo không phải một Tu Sĩ sao?

Gia chủ Trịnh Gia nhắc nhở.

- Tu Sĩ? Nhiều năm như vậy rồi mà Đông Phương gia chúng ta chưa bao giờ gặp qua một Tu Sĩ nào, nhưng mà cho dù Diệp Hạo có là Tu Sĩ thật thì có sao? Chẳng lẽ Võ Sĩ không phải đối thủ của Tu Sĩ?

Đông Phương Bảo Bình không để ý chút nào nói.

Đế Đô!

Phương gia!

Gia chủ Phương Gia thu được tin tức của Bạch Tố Tố, nhanh chóng liên lạc ngay với lão gia tử.

- Con định xử lý chuyện này như thế nào?

Lão gia tử Phương gia hỏi.

- Phương gia chúng ta hiện tại đang hợp tác với Phương gia khác trong Võ Đạo Thế Gia, con cảm thấy chúng ta không nên ký kết hết tất cả lên người Diệp Hạo.

Gia chủ Phương gia trầm ngâm một chút nói.

- Ý con là?

Phương lão gia tử nghĩ một chút hỏi.

- Con muốn tặng tòa Linh Thạch Sơn cho Phương Gia để biểu đạt tấm lòng của chúng ta đối với bọn họ.

- Ngu xuẩn.

Ngoài dự liệu của Gia Phương gia, Phương lão gia tử lạnh lùng quát.

- Cái gì?

Phương Gia chủ khẽ giật mình.

- Diệp Hạo không ngu đến mức không biết được quy củ của Võ Đạo Thế Gia, nhưng hắn lại như cũ ra lệnh cho Bạch tố Tố làm như vậy, chẳng lẽ ngươi không cân nhắc thâm ý phía sau?

Phương lão gia tử nói đến đây làm cho sắc mặt Phương gia gia đại biến.

- Diệp Hạo cố ý làm như vậy ạ?

- Việc khai thác ở Linh Thạch Sơn như thế nào rồi?

Phương lão gia tử dời chủ đề hỏi.

- Nhóm đầu tiên được 5 vạn viên Linh Thạch, đã được khai thác xong.

Phương gia chủ trả lời.

- Đưa hết tất cả đám đó đến biệt thự Diệp Hạo đi.

Phương lão gia tử ra lệnh.

- Lão gia tử, người không sợ Diệp Hạo có bất trắc gì sao?

Phương gia chủ vẫn chưa minh bạch được ý của của lão gia tử, vì sao ông lại muốn làm như vậy.

- Bây giờ Diệp Hạo có gặp chuyện thì chúng ta cùng lắm chỉ lỗ 5 vạn Linh Thạch, nhưng con có nghĩ đến việc hắn thành công?

Phương lão gia tử lấy một ngữ khí ngưng trọng nói.

Phương Gia chủ trầm mặc lại.

Nếu mà Diệp Hạo thắng thì điều đó có nghĩa, trong mắt Diệp Hạo, những Võ Đạo Thế Gia này chả là cái đinh gì cả.

Đến lúc đó Phương gia đánh bậy đánh bạ, lỡ chọc giận Diệp Hạo thì sao? Nhưng bọ họ biết Diệp Hạo đã chuẩn bị cho việc này rồi.

Ngay lúc các phương đang có tính toán riêng của mình, trong văn phòng Đường Phiên phiên xuất hiện hai vị khách không mời.

Hai vị Tổng Giám Đốc đang trò chuyện với Đường Phiên Phiên về việc thiết kế án kiện lộ vẻ không vui khi bị làm phiền

- Ai bảo các người tiến vào?

Tâm thần Đường Phiên Phiên khẽ động ra câu này, bởi vì nàng thấy hai người xuất hiện đều có tu vi, trong mắt nàng xuất hiện vẻ tức giận.

- Hai chúng tôi lần này đến đây vì muốn bàn bạc một mối làm ăn với Đường Tổng.

Một trung niên nói xong rồi nhìn sang thanh niên đang đứng bên cạnh, sau đó cả hai rất tự nhiên ngồi lên ghế sa lon.

- Hai vị mau ra ngoài đi.

Đường Phiên Phiên nhìn thoàng qua hai Tổng Giám Đốc nói.

- Đường Tổng?

Hai người chần chừ hỏi lại.

Bởi vì họ thấy hai người vừa đến cũng không phỉa thiện nam tín nữ, nên sợ Đường Phiên Phiên sẽ gặp bất lợi.

- Trong lòng tôi đã có tính toán.

Đường Phiên Phiên bỏ tài liệu trong tay xuống, bình tĩnh nói.

Hai người liếc nhau một cái rồi đứng dậy rời đi, bất quá hai người cũng không vội đi luôn mà đứng chờ trước cửa, bọn họ nghĩ nếu chẳng may có việc gì phát sinh thì có thể lao vào hỗ trợ kịp.

- Chuyện gì?

- Chúng ta vào thẳng vấn đề.

Tên thanh niên dùng ánh mắt càn rỡ nhìn trên người Đường Phiên rồi nói.

- Chúng ta đến từ Đường Gia, một trong các Võ Đạo Thế Gia, Võ Đạo Thế Gia là như nào hẳn Đường Tổng hiểu chứ?

- Tiếp tục.

- Đường gia muốn hợp tác với cô.

- Không có hứng thú.

Đường Phiên Phiên cự tuyệt một cách ngắn gọn làm thanh niên ngẩn người, chợt tên này đưa tay hướng về cái chén trên bàn trước mặt Đường Phiên Phiên, cái chén giống như bị một loại lực lượng vô hình bao phủ lấy, rồi bay về lòng bàn tay của tên đó.

- Trò nhảm nhí.

Sắc mặt Đường Phiên Phiên không có bất kì biến hóa gì.

Vẻ mặt thanh niên lúc xanh lúc đỏ trầm giọng nói.

- Chú ý lời nói của cô.

- Tôi không quan tâm lời của tôi có làm ảnh hưởng gì tới anh hay không, tôi chỉ biết vì sự xuất hiện không mời mà tới của hai người nên tôi rất không vui.

Đường Phiên Phiên nhìn tên thanh niên kia nói.

- Hôm nay, nếu hai người không thể cho tôi một cái lí do rõ ràng và hài lòng thì đừng nghĩ đến chuyện có thể ra khỏi nơi này.

Lời của Đường Phiên Phiên vừa dứt thì sắc mặt của trung niên cũng thay đổi.

- Tiểu cô nương khẩu khí cũng không nhỏ.

- Tôi luôn quan niệm khẩu khí lớn thì luôn đi cùng với thực lực của bản thân.

Cô nói xong liền đứng lên, mà trong khoảnh khắc đó, một cỗ khí thế kinh khủng như Mãnh Hổ xuất hiện trong Thức Hải của hai người.

Cả hai như bị sét đánh.

Lúc này ánh mắt của hai người nhìn về Đường Phiên Phiên vô cùng e dè.

- Cô cô rốt cuộc là ai?

Trung niên vội vàng hỏi lại.

- Gọi Gia chủ Đường Gia các người đến đây.

Mặt Đường Phiên Phiên đầy sát khí nói.

- Trước đó có Bắc Minh gia, tiếp có Lệnh Hồ gia, hiện tại là Đường gia các người, thật coi tôi là quả hồng mềm dễ nắm à?

Trung niên vội vàng thông tri cho Gia chủ Đường Gia.

Tên này không biết lai lịch của Đường Phiên Phiên như thế nào, bất qua đối phương dám bảo hắn gọi Gia Chủ đến đây có nghĩa, cô ta không hề kiêng kị gì với Gia chủ bọn họ cả.

Võ Đạo Thế Gia trong nước có các loại đặc quyền nhất định nên không bao lâu sau, một đám cường giả đã xuất hiện ở đây.

Cầm đầu là một trung niên mặc quần áo luyện công, hắn kinh nghi bất định nhìn Đường Phiên Phiên đang đứng trước mặt.

- Việc lần này do Gia chủ tôi có chút lỗ mãng, xin Đường tiểu thư bỏ qua cho.

Bình thường thì Đường Xuân sẽ không bao giờ cúi đầu bồi tội với một tiểu nha đầu 20 tuổi đâu, nhưng vấn đề là Đường Phiên Phiên tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt đến Phiên Hải Cảnh, phải biết cho dù Đường Gia bọn họ cũng không có cường giả mức này, trừ phi Đỉnh Cấp Thế Gia và Tông Môn mới có khả năng bồi dưỡng ra được, không thể trêu chọc thì cố gắng tránh xa tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận