Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3166: Nhân Tộc Nguy Hiểm

- Hiện tại Nhân tộc đang có xu thể ngẩng đầu.

- Cả Nữ Đế và Lục Phán đều là cường giả chí tôn, thế nhưng hiện tại hai vị này đều có quan hệ không tệ với hắn.

- Nữ Đế đại biểu cho truyền thừa của Thiên Ngoại, Lục Phán đại biểu cho truyền thừa của Địa Phủ, Diệp Hạo ném ra cành ô liu với hai vị này, hắn muốn làm gì?

- Cần phải đề phòng tới Nhân tộc.

- Yên tâm, không bao lâu nữa thôi, các đại thế lực sẽ xuất thủ.

- Thiên Địa đại kiếp một khi tới sẽ để Nhân tộc hi sinh.

- Ai mà biết đến lúc đó có đổi hay không?

- Các vị đại lão đã quyết định từ lâu, ngươi nghĩ còn có thể thay đổi sao?

Khi Diệp Hạo chiêu đãi đám người thiên kiêu Nữ Đế ở Tinh Hà tông, sóng ngầm trong thiên địa cũng bắt đầu trở nên dữ dội hơn.

- Huynh đệ, các tộc muốn hạ thủ với Nhân tộc.

Lục Phán nghiêm túc nói.

Lục Phán thân là đại biểu của Địa Phủ, hắn cũng lấy được một vài tin tức.

- Không sai, hiện tại thế lực khắp nơi đều đã bắt đầu chuẩn bị.

Nữ Đế gật đầu nói.

- Ngươi cần chuẩn bị sớm.

- Đại khái bọn họ sẽ xuất thủ lúc nào?

Diệp Hạo nghĩ một hồi hỏi.

- Khi thiên địa đại kiếp đến.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo nói.

- Thời gian đại khái còn ba tháng.

- Ba tháng?

Diệp Hạo không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Thời gian quá mức gấp gáp.

Hắn cho rằng còn rất nhiều thời gian, tuy nhiên không ngờ rằng chỉ còn ba tháng.

Ba tháng có thể làm cái gì chứ?

- Địa Phủ chưa hẳn đã an toàn.

Nữ Đế nhẹ nhàng nói.

- Phải biết Chúa Tể Địa Phủ các ngươi cũng tham dự vào.

- Nhưng dù sao cũng an toàn hơn chín vực.

Lục Phán thong thả nói.

- Đến lúc đó ngoài Chúa Tể ra, các đại thế lực đều sẽ xuất thủ, trong đó không thiếu các cao thủ các tộc đàn am hiểu truy sát, Nhân tộc chín vực rất khó có thể sống sót.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi nói.

- Lục huynh, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.

- Ngươi nói.

Lục Phán nghiêm mặt nói.

- Ta muốn để một phần thế lực Tinh Hà tông tiến vào tiểu thế giới của ngươi.

Diệp Hạo trầm giọng nói ra.

- Không có vấn đề.

Lục Phán không cần suy nghĩ nói.

- Ai muốn động vào nhóm thế lực này, trừ phi bước qua xác của ta.

- Cảm tạ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Hiện tại Nhân tộc chính là một vũng nước đục.

Không có người nào muốn tham gia vào vũng nước đục này.

- Diệu Thu, ngươi điều động một nhóm nhân mã, làm ngay bây giờ.

Diệp Hạo nhìn xem Hàn Diệu Thu nói.

Hàn Diệu Thu gật đầu một cái liền rời đi.

Mấy canh giờ sau Hàn Diệu Thu điều tới một một quân đoàn.

- Lục huynh, xin nhờ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Huynh đệ, yên tâm đi.

Lục Phán nghiêm túc nói.

Sau khi Lục Phán rời đi, Diệp Hạo lại nhìn về phía Nữ Đế nói.

- Ngươi cũng hỗ trợ mang một nhóm.

Nữ Đế kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Có thể nói cho ta biết tính toán của ngươi không?

- Chờ sau khi thu xếp ổn toả ta sẽ đi gặp Cửu Cung chúa tể.

- Cửu Cung chúa tể cũng là một trong những người đánh cờ.

Nữ Đế nhắc nhở.

- Ta biết.

- Ngươi bảo trọng.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo thật sâu nói.

Cũng không lâu sau Nữ Đế cũng rời đi.

Lúc này Hàn Diệu Thu đi tới bên người Diệp Hạo.

- Tông chủ, chúng ta nên làm cái gì đây?

Hàn Diệu Thu hết sức lo âu hỏi.

Đây chính là cuộc chiến diệt tộc.

Trước đó các tộc còn che che lấp lấp, nhưng bây giờ đều công khai thảo luận.

Ba tháng sau sẽ ra tay, tới lức đó có thể trốn ở đâu đây?

- Ngươi kêu các cao thủ trong tộc hai tháng này phải hết sức đề cao cảnh giác.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi nói.

- Sau đó ngươi mang theo một nhóm tướng sĩ giấu đi.

- Giấu đi?

- Hiện tại Nhân tộc tuyệt đối không thể nào là đối thủ của các tộc.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Lúc này chúng ta phải bảo tồn thực lực.

- Nhưng chúng ta giấu đi thì có ích sao?

Hàn Diệu Thu mím môi nói.

Đến lúc đó cao thủ chín vực sẽ đi tìm kiếm.

Những gì Diệp Hạo chuẩn bị phía sau rất có thể sẽ bị tìm ra.

- Cũng không thể liều chết vô nghĩa được.

Trong lòng Diệp Hạo cực kỳ bực bội.

Nếu cho hắn thêm một chút thời gian, Diệp Hạo làm sao có thể vất vả như vậy?

- Ta là tông chủ Tinh Hà tông, nếu ta chạy trốn, Tinh Hà tông cũng sẽ sụp đổ.

Hàn Diệu Thu trầm mặc một hồi nói.

- Ta không thể đi.

- Đến lúc đó Tinh Hà tông sẽ do ta tự mình trấn giữ.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Tông chủ.

Hàn Diệu Thu còn đang định nói đã bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Nghe lời.

Hàn Diệu Thu rơi lệ.

- Ta không sợ chết.

- Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng chúng ta phải giữ lại lá bài tẩy.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Hàn Diệu Thu.

- Chờ ta, chờ ta đặt chân đến Chúa Tể cảnh, chúng ta còn phải báo thù đấy.

- Báo thù.

Hàn Diệu Thu lẩm bẩm nói.

Nếu người khác nói báo thù, Hàn Diệu Thu cảm thấy đối phương đang định làm trò cười cho thiên hạ.

Dù sao đối mặt cũng chính là các tộc trong chín vực.

Nhưng Diệp Hạo thì không giống vậy.

Hắn chính là một trong mười đại chí tôn.

. . .

Một mảnh phế tích hoang vu.

Hai bóng người, đứng đối mặt nhau.

Khí tức toàn thân Thôi Phán như biển, tinh thần chiến đấu càng dâng trào.

Hắn nhìn Diệp Hạo ở đối diện nói.

- Có thể bắt đầu chưa?

- Thôi Phán, chúng ta đánh cược.

- Đánh cược? Nói thử?

- Nếu như ta thua, ta sẽ làm tùy tùng của ngươi.

Diệp Hạo nói xong, sắc mặt Thôi Phán lập tức thay đổi.

- Giá cược này của ngươi hơi lớn.

- Chỉ hỏi ngươi dám hay không?

- Ta muốn biết nếu ta thua thì sao?

- Cùng ta diễn một màn kịch, rồi giúp ta bảo vệ một nhóm binh mã.

Thôi Phán nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Chỉ là bảo vệ một nhóm nhân mã.

Chuyện này đối với Thôi Phán mà nói không có vấn đề gì.

- Vậy thì bắt đầu.

Diệp Hạo nói xong, hai con mắt dần dần phát sáng lên.

Mà theo thời gian trôi qua, ánh mắt của hắn càng là sáng chói.

Đến cuối cùng sáng chói toàn bộ thương khung.

Quanh thân Thôi Phán xuất hiện hắc vụ, hắn giống như vương giả trong bóng tối, dù xung quanh hắn có sáng cỡ nào cũng không thể nào xua tan được bóng tối xung quanh hắn.

Dù Diệp Hạo thôi động Vô Thượng mâu đến cực hạn, hắc vụ xung quanh Thôi Phán vẫn không hề thu hẹp lại.

- Giết.

Khi Diệp Hạo nhận ra Vô Thượng mâu không thể đánh nát được phòng thủ của đối phương, hắn liền vận dụng Vô Thượng quyền.

Vô thượng quyền phảng phất như một quyền của thiên đế.

Không gì không phá;

Không gì không phá.

Đây là quyền thuật sau khi được hắn lắng đọng, hắn tự tin môn quyền thuật này đã đạt đến Cấm Kỵ cấp.

Cũng đúng lúc này trên tay Thôi Phán xuất hiện một cây bút.

Cây bút vẽ ra một cổ ấn ở trong hư không.

Ngay khi cổ ấn thành hình liền hoá thành một ngọn núi.

Ngọn núi hùng vĩ, bá đạo vô biên.

Mang theo khí thế áp đảo đến trấn áp Diệp Hạo.

Ầm!

Khi hai bên va chạm vào nhau, ngọn núi liền nổ tung, nhưng ngay sau đó nước biển vô cùng vô tận lại mãnh liệt ập đến.

Đây không phải la nước biển thông thường.

Đây là kiếm ý biến thành.

Diệp Hạo không sợ hãi, không ngừng mà xuất thủ.

Mười chiêu!

Một trăm chiêu!

Làm chiến đấu đến ngàn chiêu, hai bên vẫn ngang tài ngang sức.

Diệp Hạo cảm thấy có chút khó tin.

Vô Thượng quyền mạnh bao nhiêu hắn biết rõ rành rành.

Nhưng Thôi Phán dựa vào một cây bút lại có thể gắng gượng đỡ được.

Hắn không biết rằng lúc này trong lòng Thôi Phán cũng vô cùng chấn kinh.

Hắn tự tin trong cùng giai mình chính là vô địch.

Dù hắn biết rõ Diệp Hạo có khả năng đi được chín đoạn trong Luân Hồi chi lộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận