Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2758: Khô Cốt Hoa

Sau khi chiếm được Xích Luyện thần kim, Diệp Hạo lao nhanh liền một mạch, đợi đến khi hắn thấy phía sau không còn truy binh nữa hắn mới ngừng lại.

Đại khái chờ thêm nửa khác, ba người Nguyệt Hoa mới chạy tới.

- Tốc độ của ngươi cũng quá nhanh rồi.

Nguyệt Hoa cười khổ nói.

- Không nhanh chút có lẽ đã bị chết ở đó rồi.

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

- Lần này kiếm lời rồi.

Nguyệt Hoa cười hắc hắc nói.

- Khối thần kim lớn như vậy cũng đủ để chế tạo ra một chiến kiếm cấm kỵ cấp.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Còn nữa, khối Xính Luyện thần kim này ta không thể chia cho các ngươi được.

- Nếu ngươi chia cho chúng ta, vậy cũng không thể tạo ra một pháp bảo cấm kỵ cấp được.

Nguyệt Hoa khoát tay nói.

- Bây giờ ngươi có muốn chế tạo chiến kiếm không?

Lê Tư nhẹ giọng hỏi.

- Để chế tạo Xích Luyện chiến kiếm cần rất nhiều vật liệu, mà những vật liệu kia đều đang ở trong tiểu thế giới của ta.

Diệp Hạo lắc đầu.

Xích Luyện thần kiếm cũng không thể chế tạo dễ dàng như vậy được.

Nhưng cũng may ngoại trừ Xích Luyện thần kim ra Diệp Hạo vẫn có những vật liệu khác.

- Quên đi, chúng ta đi tìm cơ duyên khác.

Nguyệt Hoa nói khẽ.

Thời gian sau đó bọn họ không ngừng đi quanh thế giới nơi này. Bọn họ gặp không ít cơ duyên. Trong đó cũng có một vài cơ duyên cho dù là ở văn minh bọn hắn cũng không có.

- Nếu không có thời gian hạn chế ba năm, ta hận không thể ở trong ngay ba trăm năm trăm năm.

Hôm nay hái được một Tử Hà quả, Nguyệt Hoa cảm khái nói.

- Ở chỗ ta, loại Tử Hà quả này đã tuyệt tích.

Diệp Hạo thổn thức nói nói.

- Chỉ cần một Tử Hà quả là có thể từ Thần Hoàng sơ kỳ tăng lên tới Thần Hoàng trung kỳ, nếu ở Độc vực chúng ta, Tử Hà quả có thể đấu giá với mức giá trên trời.

- Dược liệu Hoàng cấp thực sự quá hiếm.

Lê Tư nhẹ nhàng nói.

- Thật ra những năm này Thần Hoàng xuất hiện cũng rất nhiều, phải biết trước kia trải qua bao nhiêu thời đại cũng chưa có một Thần Hoàng, nhưng bây giờ lại lần lượt xuất hiện hàng trăm hàng ngàn người.

Diệp Hạo thong thả nói.

- Điều đó càng khiến cho tài nguyên Hoàng cấp càng trở nên khan hiếm.

- Nhưng cục diện này chẳng mấy chốc nữa sẽ thay đổi.

Nguyệt Hoa khẽ thở dài.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Tại sao?

Tiểu Lục không hiểu nói.

- Lần này sẽ hủy hơn sáu ngàn văn minh, thiên địa lực lượng ẩn chứa trong những văn minh này sẽ vọt vào ba ngàn văn minh kia.

Diệp Hạo giải thích.

- Bởi vậy đến lúc đó tài nguyên đẳng cấp cao sẽ xuất hiện một lượng lớn.

Ánh mắt Tiểu Lục lóe lên một cái.

- Nếu nói như vậy, Độc vực ta sẽ càng trở nên cường đại hơn.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Có trời mới biết lúc nào lại tới đây một lần nữa.

Nguyệt Hoa cười khổ nói.

- Nói cẩn thận một chút.

Diệp Hạo cảnh cáo nói.

Nguyệt Hoa vội vàng ngậm miệng lại.

Bất mãn với chúa tể?

Chán sống sao?

Bốn người Diệp Hạo bọn họ tổng cộng hái được ba mươi sáu Tử Hà quả. Mỗi người chín quả.

Tiểu Lục lấy hai quả rồi đưa bảy quả còn lại cho Diệp Hạo.

- Ta không cần.

Tiểu Lục cười hắc hắc nói.

Diệp Hạo cũng không khách khí mà thu vào.

Một đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi tới phía trước Tiểu Lục đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, cùng lúc đó rắn độc của nàng cũng cảm ứng được, nó trử nên náo động hẳn lên.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo hỏi.

Tiểu Lục không nói gì mà chỉ đi về phía trước.

Từ xa đám người thấy được một đóa hoa diêm dúa. Mà ở xung quanh đóa hoa này, tất cả đều khô cạn. Không một ngọn cỏ.

- Đóa hoa này...

Diệp Hạo ngạc nhiên nói.

- Khô Cốt hoa.

Tiểu Lục kích động nói.

- Khô Cố hoa là gì?

Nguyệt Hoa không hiểu nói.

- Tương truyền cho dù là cường giả cấm kỵ cũng có thể hạ được.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Loại độc hoa này ta vẫn cứ tưởng là truyền thuyết.

Sắc mặt của Nguyệt Hoa lập tức trở nên ngưng trọng.

Cường giả cấm kỵ cũng có thể hạ được.

- Vậy chúng ta mau lui lại.

- Đóa Khô Cốt hoa này vẫn còn đang ở trong thời kỳ ấu niên.

Nói đến đây Diệp Hạo lại nhìn Tiểu Lục nói.

- Ngươi có thể chứ?

- Có thể.

Tiểu Lục vừa nói vừa đi tới chỗ Khô Cốt hoa.

Khi ngón tay Tiểu Lục chạm vào Khô Cốt hoa, ngay lập tức, huyết nhục của nàng liền rã ra, xương cốt của nàng cũng hóa thành tro tàn.

- Tiểu Lục.

Diệp Hạo hoảng sợ nói.

Một khắc sau, hắn phát hiện Tiểu Lục đã khôi phục lại dáng dấp ban đầu.

- Ca ca, ta không sao, ngươi không cần phải để ý đến ta.

Tiểu Lục nói xong rồi tiếp tục sờ soạng vào Khô Cốt hoa.

Rất nhanh huyết nhục nàng lại rã ra, xương cốt cũng hóa thành tro tàn.

- Tiểu Lục tu hành công pháp gì vậy?

Nguyệt Hoa vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói.

- Ta chắc chắn vừa rồi Tiểu Lục đã chết, nhưng vì sao trong nháy mắt lại sống lại?

Lê Tư cũng vô cùng hiếu kỳ.

- Ta cũng không biết.

Diệp Hạo lắc đầu.

Diệp Hạo thật sự không biết.

Tới lần thứ ba ngón tay Tiểu Lục đụng vào Khô Cốt hoa, nhục thể của nàng lấp lóe chập chờn không ngừng, cứ như vậy trôi qua mười lần hô hấp, Khô Cốt hoa đã hóa thành một tia sáng tiến vào trong cơ thể Tiểu Lục.

- Ca ca, ta thành công.

Tiểu Lục kích động chạy tới chỗ Diệp Hạo.

Diệp Hạo đưa tay ôm lấy Tiểu Lục. Thế nhưng còn chưa qua được hai giây, Diệp Hạo đã cuống quít đẩy nàng ra.

Sắc mặt hắn trở nên đen kịt.

- Trúng độc.

Sắc mặt Nguyệt Hoa lập tức thay đổi.

- Ca ca, ta giúp ngươi giải độc.

Tiểu Lục nói xong, bàn tay chạm vào bờ vai Diệp Hạo, rất nhanh từng đoàn khí độ đều bị Tiểu Lục hút vào trong cơ thể nàng.

Đại khái qua mười mấy hơi thở, Tiểu Lục mới rút tay lại.

- Ca ca, ngươi không sao chứ?

- Không sao.

Diệp Hạo nói xong liền ngồi xuống điều tức.

- Ta điều tức một chút.

Một khắc đồng hồ sau Diệp Hạo mới đứng lên.

- Độc thể của ngươi càng ngày càng bá đạo.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Lục khẽ thở dài.

- Ca ca, ngươi cũng chịu không được sao?

Tiểu Lục cười hì hì nói.

- Cửu Dương chi thể cùng bản nguyên đan khí của ta cũng không thể áp chế nổi độc của ngươi.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Cho nên trước khi ngươi khống chế được độc tính của Khô Cốt hoa, đừng nên tiếp xúc vào ba người chúng ta.

- Thôi được rồi.

Tiểu Lục ủy khuất nói.

- Tiểu Lục, ta thấy bây giờ ngươi có thể tung hoành thiên hạ được rồi.

Nguyệt Hoa vừa cười vừa nói.

- Nào có?

Tiểu Lục cười hắc hắc nói.

- Ta không hề lợi hại một chút nào cả....

Thời gian rất nhanh đã trôi qua hai năm.

Trong hai năm này một nhóm bốn người đã lần lượt đánh giết một vài thiếu niên chí tôn. Xếp hạng của bốn người bọn họ cũng vững vàng đứng ở trong hàng một ngàn.

- Trận pháp.

Hôm nay bốn người Diệp Hạo tới một sa mạc, đang đi về phía trước bỗng Nguyệt Hoa cảm ứng được cái gì đó.

- Đợi ta phá nó.

Nguyệt Hoa nói xong liền kết một pháp ấn.

Trận pháp bị phá vỡ, bọn họ nhìn thấy một thiếu nữ. Khi thiếu nữ kia nhìn thấy bốn người Diệp Hạo, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Đừng giết ta, đừng giết ta, đừng giết ta.

- Ngươi là ai?

Nhìn thấy thiếu nữ như vậy Nguyệt Hoa mới mở miệng hỏi.

- Ta là Tất Xuân, Minh vực.

Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn xếp hạng của Tất Xuân.

- Xếp hạng của ngươi bây giờ đang ở bốn ngàn tám trăm.

- Ta biết, nhưng thực lực của ta yếu như vậy, không bị thiếu niên chí tôn khác giết chết đã quá tốt rồi.

Tất Xuân khổ sở nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận