Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2754: Gặp Cố Nhân

- Được rồi, ta ra tay, được chưa?

Diệp Hạo nói xong, một kiếm chém chế Hứa Kiệt Thăng.

- Như vậy còn tạm được.

Tiểu Lục nở nụ cười.

- Van cầu ngươi, buông tha cho ta.

Liêu Hồng suy yếu nói.

- Ngươi muốn giết Tiểu Lục, không thể bỏ qua cho ngươi được.

Tiểu Lục kiên định nói.

- Người xấu sẽ chết.

Nói xong Tiểu Lục há miệng phun ra một hơi về phía Liên Hồng, thân thể Liên Hồng khẽ giật một cái rồi cũng không còn nghe thấy thanh âm gì nữa.

Cũng đúng lúc này xếp hạng của Diệp Hạo từ tám trăm hai mươi bốn đã tăng lên sáu trăm ba mươi hai. Xếp hạng của Tiểu Lục cũng từ sáu ngàn bón trăm ba mươi hai tăng lên tới hai ngàn bốn trăm hai mươi.

- Xem ra ta chỉ cần giết thêm một người xấu, ta sẽ đứng vững vàng.

Tiểu Lục vừa cười vừa nói.

- Tốt nhất nên giết thêm hai người xấu.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Nếu cái tên xấu xa kia đứng trong hàng hai ngàn thì sao?

- Vậy lại càng tốt hơn.

- Hắc hắc.

Tiểu Lục nở nụ cười.

Lúc này Diệp Hạo về phía gốc Hoàng Hạch thụ trước mặt.

- Gốc Hoàng Hạnh này kết rất nhiều trái.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Hoàng Hạnh có thể giúp cao thủ Thần Hoàng cấp tăng cao tu vi. Bởi vậy độ trân quý của nó có thể tưởng tượng được.

Diệp Hạo đằng không bay lên, chỉ chốc lát sau Diệp Hạo đã hái xuống mấy trăm quả Hoàng Hạnh rồi chi một nửa cho Tiểu Lục.

- Ta không dùng đến những thứ này.

Tiểu Lục lắc đầu.

- Ta cũng không thể lấy hết một mình được.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Như vậy cũng thật không nên.

- Ngoại trừ mẫu thân ta ra, ta cũng không còn tộc nhân nào khác.

Tiểu Lục nói khẽ.

- Những Hoàng Hạnh này ta lấy cũng lãng phí.

- Nhưng mà…

- Được rồi, nếu ta gặp được thứ gì ta muốn, đến lúc đó ta cũng không khách khí với ngươi.

- Được.

Diệp Hạo đành phải cất lại mấy trăm quả Hoàng Hạnh này vào.

Trong lòng Diệp Hạo lúc này cũng rất kích động.

Hoàng Hạnh có thể giúp cường giả Thần Hoàng tăng cao tu vi. Mà giá trị của mấy trăm quả Hoàng Hạnh này cũng khó có thể tưởng tựng được.

Sau đó hai người đi vòng vèo trong chiến trường này, dọc theo đoạn đường của hai người cũng tìm được không ít tài nguyên, mà vào hôm nay bọn họ đi tới một sơn cốc.

Ngay tại cửa sơn cốc đã tràn đầy chướng khí kinh người.

- Ca ca, ta cảm thấy trong này có thứ mà ta cần.

Tiểu Lục chỉ cửa vào sơn cốc nói.

Ở chung với Diệp Hạo một thời gian lâu, Tiểu Lục cũng thay đổi cách gọi mà gọi Diệp Hạo là ca ca.

- Vậy thử đi vào.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ca ca, có được không?

Tiểu Lục lo lắng hỏi.

- Không có vấn đề.

Diệp Hạo tự tin nói.

- Vậy được rồi.

Khi hai người đi vào cửa sơn cốc, bỗng một âm thanh vui mừng vang lên từ phía xa.

- Diệp huynh.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Diệp Hạo cũng ngây ngẩn cả người.

- Nguyệt huynh.

Dù thế nào Diệp Hạo cũng không ngờ rằng mình lại có thể gặp Nguyệt Hoa ở chỗ này.

Nguyện Hoa tiến lên ôm chầm Diệp Hạo.

- Trước đó ta cũng cảm thấy sẽ gặp ngươi ở chỗ này, không ngờ thật sự có thể gặp được.

- Ta cũng không ngờ rằng người là người đứng đầu Trận vực.

Diệp Hạo ranh mãnh nói.

- Thật không có ai như ngươi, tại sao ta lại không phải là người đứng đầu Trận vực được chứ?

Nguyệt Hoa đen mặt nói.

- Nguyệt huynh, vị này là bằng hữu của ngươi?

Lúc này một thân ảnh mềm mại thướt tha từ đằng xa đi tới.

Nguyệt Hoa gật đầu nói.

- Lê Tư, ta giới thiệu với ngươi một người, vị này là huynh đệ của ta, Diệp Hạo.

Huynh đệ?

Nghe được cách xưng hô của Nguyệt Hoa, ánh mắt Lê Tư lóe lên một cái. Trong lòng của nàng, Nguyệt Hoa tâm cao khí ngạo, không phải ai cũng có tư cách làm huynh đệ của hắn.

- Lê Tư gặp qua Diệp công tử.

Lê Tư nhẹ nhàng nói.

- Đây sẽ không phải là đệ muội đấy chứ?

Diệp Hạo ẩn ý nhìn Nguyệt Hoa.

- Trước mắt còn chưa phải.

Nguyệt Hoa vừa nói đến đây lập tức nhận ra một điều.

- Ngươi chiếm tiện nghi của ta.

- Sao ta lại chiếm tiện nghi của ngươi được?

- Sao ngươi không gọi Lê tư là tẩu tử?

- Bởi vì ta quen làm đại ca rồi.

- Lý do này của ngươi…

- Thế nào?

- Rất bá đạo.

Nguyệt Hoa cười khổ nói.

- Lê Tư.

Diệp Hạo nói xong lại nhìn về phía bảng chiến tích giữa không trung, rất nhanh Diệp Hạo đã tìm được cái tên Lê Tư.

Ngư vực, Lê Tư, hai ngàn bốn trăm ba mươi sáu, chiến tích, một.

- Ngư vực?

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Hạo nghe qua cái nền văn minh này.

- Nền văn minh chúng ta đều là Ngư tộc.

Lê Tư nhẹ nhàng nói.

- Ta thuộc Nhân Ngư nhất tộc.

- Mỹ nhân ngư?

Diệp Hạo quan sát toàn thể Lê Tư một lần nói.

- Khó trách dáng dấp xinh đẹp như vậy.

- Diệp công tử cũng không cần giễu cợt ta.

Lê Tư ngại ngùng nói nói.

- Lê Tư, ngươi có tỷ muội thân thiết xinh đẹp nào nữa không?

Con mắt Nguyệt Hoa đảo một vòng nói.

- Giới thiệu cho huynh đệ ta vài người được không?

- Chuyện nhỏ, ta có rất nhiều tỷ muội xinh đẹp.

Lê Tư cười khanh khách nói.

- Lần đầu gặp mặt đã nói chuyện này, có phải hơi kỳ không?

Diệp Hạo trêu ghẹo nói.

- Ngươi là người như thế nào ta còn không rõ sao?

Nguyệt Hoa ha ha cười nói.

- Ngươi đừng nói xấu ta được không?

Diệp Hạo nói xong lại chỉ vào Tiểu Lục bên cạnh nói.

- Đây là Tiểu Lục.

- Độc vực, Tiểu Lục?

Nghe vậy sắc mặt Nguyệt Hoa chợt biến đổi.

Độc vực đấy!

Ai mà không sợ chứ?

- Rất hân hạnh được biết các ngươi.

Tiểu Lục vưn bàn tay nhỏ ra về phía Nguyệt Hoa cười tủm tỉm nói,

Nguyệt Hoa chần chờ một chút cuối cùng vẫn bắt tay với Tiểu Lục. Đợi đến khi hai bên đều quen biết nhau, Nguyệt Hoa mới chỉ vào sơn cốc nói.

- Các ngươi chuẩn bị đi vào sơn cốc này đúng không?

- Đúng vậy.

- Ta nghe nói Cửu Cung vực Đại Diễn cũng đang ở trong.

- Cửu Cung vực?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Không phải ngươi không biết Cửu Cung vực đấy chứ?

- Không biết.

- Cửu Cung vực là Cửu Cung chúa tể trấn giữ văn minh.

Nghe vậy sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến.

- Vậy chín xếp hạng đầu…

- Chín xếp hạng đầu đều là văn minh mà chín đai chúa tể trấn giữ.

Rốt cục Diệp Hạo cũng hiểu vì sao Lục Đạo chúa tể lại hào phòng với mình như vậy.

Hóa ra nàng cảm thấy mình không thể nào xông đến mười vị trí đầu. Nhưng lần này hắn không chỉ đơn giản xông lên đến mười vị trí đầu.

- Tu vi xủa Đại Diễn cực kỳ cao, chúng ta không thể nào là đối thủ của hắn.

Lúc này Lê Tư trầm giọng nói.

- Ta đề nghị chúng ta vẫn nên chớ đi vào thì hơn.

- Không biết trong sơn cốc này có cái gì đây?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ lại hỏi.

- Nghe nói nơi này có truyền thừa do một vị chúa tể để lại.

Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói.

- Vậy chúng ta cũng phải đi vào một chút.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nhưng mà…

- Lúc mưới đến ta cũng đã đánh một trận với Phá Quân, không phải hắn cũng không thể làm gì đực ta sao?

Lời Diệp Hạo nói khiến đám người Nguyệt Hoa đều chấn động.

- Cái gì? Ngươi đánh một trận với Phá Quân?

Nguyệt Hoa nắm lấy bả vai Diệp Hạo, kích động hỏi.

- Đúng vậy, chỉ là lúc đó ta chưa làm gì được hắn.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Hiện giờ tu vi của ta cũng đã tăng lên một bước, nếu gặp lại Phá Quân, chưa hẳn không chống lại được.

Sở dĩ không nói là đánh bại là bởi vì Diệp Hạo cảm thấy lần trước Phá Quân còn chưa sử dụng toàn lực. Nhưng tu vi Diệp Hạo cũng chưa đến Thần Vương đỉnh phong. Hắn chắc chắn chờ đến khi hắn trở thành Thần Vương đỉnh phng, cho dù có là Phá Quân thì đã thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận