Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2914: Thi Âm Muốn Độ Kiếp.

Triệu vực mạnh bao nhiêu?

Trước đó Diệp Hạo không có quá nhiều cảm giác với Triệu vực.

Nhưng thông qua những gì Thiên Phong nói, Diệp Hạo đoán Triệu tộc đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.

Nhưng trong lòng của hắn cũng không quá e ngại.

Hắn cũng không phải không có át chủ bài.

Thiên tộc giáng lâm không hê tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới Đại Hoang vực, bởi vì tu sĩ Đại Hoang vực ngoại trừ Kim Trúc và Thuỷ Nhu ra, cản bản không có người nào biết.

Thánh Địa vẫn cứ như vậy mà trôi qua.

Mà chỉ ngắn ngủi trong vòng ba năm, khung xương của Thánh Địa đã thành hình.

Cũng đúng lúc này tu vi của Phá Đạo Nhân cũng thuận lợi tăng lên tới Cấm Kỵ hậu kỳ.

- Ta phải đi.

Hôm nay Diệp Hạo gọi Kim Trúc, Thuỷ Nhu cùng Phá Đạo Nhân tới thư phòng của hắn ở Thánh Địa ròi nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, đám người Thủy Nhu chấn động toàn thân.

Bởi vì Ba năm này Diệp Hạo ngoại trừ trợ giúp bày mưu tính kế còn giúp Thánh Địa nuôi dưỡng rất nhiều nhóm người nòng cốt, lại càng không cần phải. nói mỗi tháng Diệp Hạo còn khai đàn giảng đạo môt lần.

Cho dù ba năm này thực lực của Thánh Địa không tăng lên bao nhiêu, nhưng Diệp Hạo lại giúp Thánh Địa đặt vững nền móng.

Đợi đến một lúc nào đó thực lực của Thánh Địa sẽ tăng vọt lên.

Gân cốt của Thánh Địa cũng đã tạo tốt rồi, chuyện tiếp theo chỉ làm theo từng bước là được.

- Công tử, có thể không đi được không?

Thủy Nhu đỏ hồng con mắt nói.

Thuỷ Nhu thân làm Phó Tông chủ của Thánh Địa, Diệp Hạo cũng đưa cho nàng không ít trái đào.

- Ta không phải là người của Đại Hoang vực.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Công tử, Thánh Địa không thể không có ngươi được.

Ánh mắt Kim Trúc rối rắm không ngừng nói.

Kim Trúc rất lo, sau khi Diệp Hạo rời khỏi Thánh Địa sẽ bị sụp đổ.

Bởi vì vô luận là cao tầng hay lực lượng trung kiêu, cơ hồ đều nhận được ân huệ của Diệp Hạo.

Từ cách xưng hô của bọn họ cũng có thể thấy được uy vọng của Diệp Hạo.

Công tử.

Xưng hô như vậy chỉ có tuỳ tùng mới gọi, nếu không phía trước sẽ đề thêm họ của đối phương.

- Uy vọng của ta ở Thánh Địa quá lớn, nếu ta không rời khỏi, Thánh Địa sẽ trở thành của ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Phải biết Kim Trúc chính là Tông Chủ của Thánh Địa, còn Thuỷ Nhu là Phó Tông Chủ của Thánh Địa.

Nhưng hào quang của hai vị này lại bị Diệp Hạo che lấp.

- Thánh Địa vốn là của công tử ngươi.

Kim Trúc trịnh trọng nói.

- Đúng vậy, Thánh Địa vốn là của công tử ngươi.

Thuỷ Nhu cũng gật đầu thật mạnh nói.

- Những gì cần làm ta cũng đã làm xong, sau này cố mà quản lý tốt Thánh Địa.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Có lẽ sau này ta sẽ tới thăm đám người các ngươi.

Nói xong Diệp Hạo nhìn thoán qua Phá Đạo Nhân.

Phá Đạo Nhân nhìn Diệp Hạo rồi gật đầu một cái.

Diệp Hạo đã nói chuyện này với Phá Đạo Nhân từ trước.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền xé rách không gian rời khỏi nơi này.

- Công tử.

Thủy Nhu hô lớn.

Kim Trúc nhìn Thủy Nhu một cái, không nói gì.

Hắn đã sớm biết Thủy Nhu thích Diệp Hạo.

Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Nếu hắn là nữ, hắn cũng sẽ bị Diệp Hạo hấp dẫn.



Thần vực!

Viêm Hoàng tông!

- Diệp tông chủ còn đang bế quan sao?

Ngũ Tổ có chút lo lắng hỏi.

Đây đã là lần thứ ba Ngũ Tổ tới Viêm Hoàng tông.

Nhưng mỗi lần tới đều nhận được một câu Diệp Hạo đang bế quan.

Vấn đề là sư tôn của hắn bên kia không thể kéo dài được nữa.

- Đúng vậy, còn đang bế quan.

Đường Phiên Phiên nhìn Ngũ Tổ một cái thản nhiên nói.

- Không biết Diệp tông chủ còn bế quan bao lâu?

- Có chuyện gì ngươi không ngại thì nói với ta, ta còn có thể làm Tông Chủ Viêm Hoàng tông.

Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

Ngũ Tổ ở đại điện đắn đo một hồi, cắn răng nói.

- Sư tôn đã đến ranh giới đột phá.

- Độ kiếp?

- Không sai.

- Sư tôn ngươi muốn cao thủ Cấm Kỵ cấp kia của Viêm Hoàng tông thủ hộ?

Đường Phiên Phiên lập tức hiểu ra.

- Có thể chứ?

- Chuyện này…

Đường Phiên Phiên nghĩ một hồi nói.

- Một tháng sau ta sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục, thế nào?

Viêm Hoàng tông chỉ có một cường giả Siêu Thoát cấp.

Đó chính là kim thân.

Nhưng kim thân đã theo Diệp Hạo tiến về Đại Hoang vực.

Đương nhiên Viêm Hoàng tông cũng có thủ đoạn Siêu Thoát cấp.

Nhưng những thủ đoạn này lại không thể lấy ra dùng được.

Đường Phiên Phiên nghĩ để cường giả trong tông môn tiến tới Đại Hoang vực thông báo với Diệp Hạo.

- Một tháng?

Ngũ Tổ trầm ngâm một hồi nói.

- Làm phiền.

Sau khi Ngũ Tổ rời khỏi, Đường Phiên Phiên leienf đi đến cấm địa của Viêm Hoàng tông.

Ở trong đó Đường Phiên Phiên gặp được Cẩu Tôn.

- Cẩu Tôn, lần này làm phải làm phiền ngươi rồi.

- Ngươi nói.

Đường Phiên Phiên nhanh chóng kể mọi chuyện lại một lần.

Cẩu Tôn cười đứng lên.

- Ta sẽ tiến về Đại Hoang vực.

Mà đúng lúc này Cẩu Tôn tựa hồ cảm ứng được cái gì đó.

- Xem ra không cần ta đi một chuyến.

Đường Phiên Phiên lập tức nhìn ra phía ngoại giới.

Không qua bao lâu, nàng đã cảm ứn được Diệp Hạo.

- Về thậ đúng lúc.

Đường Phiên Phiên vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo nghe Đường Phiên Phiên kể lại xong mới nhíu mày.

- Có gì không đúng sao?

Đường Phiên Phiên nhẹ giọng hỏi.

- Thi Âm không có lý do ì phải gấp gáp đặt chân đến Siêu Thoát cảnh như vậy.

Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Ngươi nghĩ trong chuyện này có ẩn tình khác?

- Thi Âm vì tăng thực lực lên, chuyện gì cũng có thể làm.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Ta đi hỏi một chút.

Cuối cùng Diệp Hạo hay là quyết định tự mình tiến tới hỏi chuyện.

Bất kể như thế nào Diệp Hạo và Thi Âm là vợ chúng là thật.

Tron phòng của Thi Âm.

Diệp Hạo nhìn bốn phía một cái nói.

- Ngươi đưa ta đến nơi này làm gì?

- Chẳng lẽ ngươi không muốn ôn lại chuyện cũ sao?

Thi Âm nói xong, cánh tay mảnh khảnh ôn nhu ôm vào cô Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lại giống con lươn trượt ra khỏ người Thi Âm.

- Vẫn nên nói chính sự thì hơn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Dù Diệp Hạo muốn vướt ve Thi Âm nhưng hắn cũng không dám.

Phải biết Thi Âm chính là Cấm Kỵ cực hạn.

Có trời mới biết nàng sẽ chơi hỏng đến mức nào?

Trừ phi tu vi giữa hai bên chênh kệch không quá xa, Diệp Hạo mới dám.

Về phần hiện tại?

Vẫn nên đừng làm bậy thì hơn.

- Ngươi sợ ta gây bất lợi cho ngươi?

Bên trong đôi mắt sáng của Thi Âm lộ ra một tia thương cảm.

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu.

- Những năm này ta tự nhận không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi.

Thi Âm đỏ hồng mắt nói.

- Năm đó vì sao lại chọn ta?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không?

- Ta đã nói với ngươi.

- Ngươi thấy ta có tin không?

- Diệp Hạo, ta là thê tử của ngươi.

Khắp khuôn mặt Thi Âm tràn ngập vẻ thương cảm.

- Thật ngại quá, ta vẫn cảm thấy việc giữa chúng ta không đơn giản như vậy.

Những năm này Diệp Hạo bị lừa không phải chỉ lần một lần hai.

Lúc này nói chuyện tình cảm?

Diệp Hạo làm sao có thể tin được?

- Ngươi đi đi.

Thi Âm xoay người.

- Không phải ngươi nói ta trợ giúp ngươi độ kiếp sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Không cần.

Thi Âm tịch mịch nói.

- Ta đi đây.

Diệp Hạo nói đi là đi, không chút dông dài.

Đợi đến khi Diệp Hạo rời khỏi được một lúc, bên người Thi Âm mới xuất hiện một hư ảnh.

- Ngươi rất lỗ mãng.

- Ta không cảm thấy có gì là lỗ mãng cả?

Thi Âm thản nhiên nói.

- Triệu Vị Ương nhất định sẽ săn giết khi ngươi độ kiếp, nếu ngươi không có Diệp Hạo bảo vệ, ngươi tuyệt đối không có khả năng thành công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận