Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2826: Lan Lăng Công Tử

Lúc này trong lòng lão ăn mày nổi sóng.

Hắn tự tin trong cảnh giới Thần Vương cảnh này, hắn không có đối thủ.

Thế nhưng tình huống trước mắt là sao?

Thanh niên này dễ dàng đã đè một thân tu vi của hắn xuống.

- Ngươi là ai?

Lão ăn mày nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo không thèm để ý mà nhìn về phía thiếu nữ bạch y nói.

- Ngươi muốn tiếp tục ở chỗ đó sao?

Thiếu nữ bạch y lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ kéo cánh tay Diệp Hạo lại, tự hồ như cách tay của Diệp Hạo chính là cọng cỏ cứu mạng của mình.

Thiếu nữ bạch y đi theo Diệp Hạo tới bàn của hắn, lúc này Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Còn chưa buông ra sao?

Thiếu nữ bạch y hốt hoảng buông ra.

- Cảm ơn ngươi.

Một hồi lâu sau, thiếu nữ bạch y mới nói khẽ.

- Tiện tay mà thôi.

Diệp Hạo ngồi xong rồi ra hiệu cho thiếu nữ bạch y ngồi xuống.

Thiếu nữ bạch y ngồi đối diện Diệp Hạo cũng không khỏi nhìn thoáng qua lão ăn mày một lần.

Nàng phát hiện lão ăn mày giống như đầu gỗ mà ngồi cố định tại một chỗ.

- Ngươi đã làm gì hắn vậy?

- Khống chế tu vi của hắn.

- Hắn là Vương cấp đỉnh phong cơ mà?

- Vương cấp đỉnh phong thì đã thế nào?

- …

Lúc này lão ăn mày tức giận nói.

- Tiểu tử, mau xoá bỏ cấm chế của ngươi trên người ta ngay.

- Ngươi nói bỏ thì ta phải bỏ sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Tên ăn mày.

Diệp Hạo nhìn lão ăn mày một cái nói.

- Ngươi.

Lão ăn mày khó thở.

Hắn chỉ ăn mặc giống ăn mày thôi, nhưng hắn không phải là tên ăn mày.

Ngươi có từng thấy tên ăn mày Thần Vương cấp chưa?

- Đừng quấy rầy ta tán gái.

Diệp Hạo quẳng xuống một câu rồi nhìn sang thiếu nữ bạch y nói.

- Ngươi là người nhà nào?

Giản Vũ Hàm giật mình.

- Chuyện kia…chuyện kia…cha ta không cho ta yêu đương.

Giảm Vũ Hàm lắp bắp nói.

- Có phải ta cứu ngươi không?

- Đúng vậy.

- Vậy ngươi không phải nên lấy thân báo đáp sao?

- Chuyện đó…chuyện đó ngươi không phải là kiểu người ta thích.

Giản Vũ Hàm nhìn Diệp Hạo một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.

- Vậy ngươi thích người như thế nào?

- Ta thích người có duyên.

- Người có duyên thế nào?

- Chính là đẹp trai đó.

Khuôn mặt Diệp Hạo lập tức đen lại.

Ngươi đây không phải trá hình chê tướng mạo ta xấu xí sao?

- Nông cạn.

Diệp Hạo nói ngược lại Giản Vũ Hàm.

Giản Vũ Hàm cười hắc hắc.

Giản Vũ Hàm cũng không phải quá xinh đẹp, nàng chỉ thuộc loại dễ nhìn mà thôi.

- Công tử, thân phận của lão ăn mày kia không thể coi thường, ta khuyên ngươi vẫn nên tính tiền nhanh nhanh rồi rời khỏi thì hơn.

Một tiểu nhị khi mang thức ăn lên cho Diệp Hạo mới thấp giọng nói.

- Không sao.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Thân phận của hắn có thể tôn quý bao nhiêu chứ?

Khi tiểu nhị nhìn thấy Diệp Hạo không nghe, hắn cũng không khuyên nữa.

Sau khi tiểu nhị rời khỏi, lão ăn mày cười lạnh nói.

- Tiểu tử, ngươi nên nghe theo lời tiểu nhị thì hơn.

- Nói như vậy, thân phận của ngươi rất tôn quý sao?

- Đứng sau lưng ta là Lan Lăng công tử.

- Lan Lăng công tử?

Khi nghe được bốn chữ này, Giản Vũ Hàm cũng bị doạ sợ.

- Công tử, ngươi nên chạy nhanh đi.

Ngay sau đó Giản Vũ Hàn lo lắng nhìn Diệp Hạo nói.

- Lan Lăng công tử rất đáng sợ sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Lan Lăng công tử chính là cường giả Thần Hoàng.

Khi nói đến mấy chữ này, trên mặt Giản Vũ Hàn cũng tràn ngập lo lắng.

Lan Lăng công tử đấy.

Ai dám trêu chọc chứ?

- Ngươi cho rằng ta không phải là Thần Hoàng?

Diệp Hạo cười ha hả nói.

- Ngươi cũng là Thần Hoàng?

- Bằng không thì sao?

Giản Vũ Hàn bình phục một hồi mới mừng rỡ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi không sợ Lan Lăng công tử sao?

- Sợ? Trong thế hệ tuổi trẻ, ta không sợ ai cả.

Diệp Hạo uống một chén trà thơm thản nhiên nói.

Câu nói của Diệp Hạo khiến rất nhiều Thần Vương nhíu mày.

Nhưng cũng không có người nào dám đứng lên chỉ trích Diệp Hạo.

Trong lòng của bọn họ, dù Diệp Hạo không phải là Thân Hoàng thì cũn không chênh lệnh nhiều.

Đều không phải là nhân vật mà bọn hắn có thể đắc tội.

- Ngươi tích đắc tội toàn bộ thế hệ tuổi trẻ sao?

Giản Vũ Hàm cuống quít bịt miệng Diệp Hạo lại.

Lời như vậy không nên nói lung tung.

- Ngươi xem ngươi bị doạ đến mức nào rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thế hệ tuổi trẻ, ta là vương.

- Ta gọi ngươi là tổ tông được không?

Giản Vũ Hàm tái mét.

- Ngươi có thể đừng nói nữa được không?

- Được rồi, được rồi, không nói nữa.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Thấy Diệp Hạo ngồi xuống, Giản Vũ Hàm cười khổ.

- Tổ tông, ta có thể đi được chưa?

- Một bàn đồ ăn ta gọi còn chưa mang lên hết đâu.

- Ta không ăn.

- Tội gì mà không ăn? Không nên lãng phí như thế.

Giản Vũ Hàm muốn nói, lãng phí cái đầu ngươi ấy.

Đã đến lúc nào rồi mà còn ăn cơ chứ?

Trước đó Diệp Hạo cũng chỉ đắc tội với mỗi Lan Lăng công tử, nhưng sau khi hắn tuôn ra câu nói kia, nói hắn đắc tội với toàn bộ thế hệ tuổi trẻ cũng không hề sai.

Lúc này không đi, chẳng lẽ đợi đến lúc người ta tìm tới cửa sao?

- Ăn đi, dù sao đây cũng là bữa cơm cuối cùng của ngươi.

Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo phá vỡ toàn trường, tiếp đó một thanh niên mặc trường bào màu lam từ lầu ba đi xuống.

Trên mặt thanh niên mặc lam bào mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như đang nói giỡn với Diệp Hạo.

Chỉ là những tu sĩ từng biết thanh niên mặc lam bào đều hiểu rõ lúc vị này tươi cười nhất định sẽ có người gặp xui xẻo.

Thanh niên mặc lam bào là ai?

Lan Lăng công tử!

Nhìn thấy Lan Lăng công tử đến, cả trái tim của Gỉan Vũ Hàm cũng muốn nhảy ra ngoài.

- Có phải ngươi thích người như vậy?

Diệp Hạo chỉ vào Lan Lăng công tử hỏi.

Giản Vũ Hàm muốn khóc.

Tổ tông của tôi ơi.

Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn hỏi thứ này?

- Xem ra ngươi cũng không thích người xấu như vậy.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Giản Vũ Hàm lảo đảo một cái.

Xấu!

Lan Lăng công tử anh tuấn gấp mấy trăm lần ngươi đấy.

Sắc mặt Lan Lăng công tử lập tức âm trầm xuống.

- Lúc đầu ta chỉ định giết ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.

Lan Lăng công tử chờ ba lần hô hấp sau mới phát hiện Diệp Hạo căn bản không thèm để ý đến hắn.

Chuyện này khiến lửa giận của hắn muốt vọt tận trời.

- Ta muốn đánh nát xương cốt của ngươi thành từng đoạn.

Diệp Hạo hài hước nói.

- Ngươi đang trực tiếp khiêu khích quyền y của Nhan gia sao?

Toà tửu lâu này của Nhan gia vẫn có thể được xuất thủ, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể thấy máu.

Đây cũng là lý do vì sao lão ăn mày kia trực tiếp biến thanh niên kia thành tro bụi.

Lan Lăng công tử bí mật nhìn thoáng qua lầu bốn, ngay sau đó cười ha ha lên.

- Ta không dám đánh gãy xương cốt ngươi thành từng đoạn, nhưng ta lại có thể mang ngươi ra ngoài.

Hắn vừa nói vừa đi về phía Diệp Hạo.

Toàn thân Giản Vũ Hàm đều run rẩy.

Nàng biết Lan Lăng công tử muốn giết người.

Đáng ra lúc này nàng nên rời đi, nhưng nàng hơi chần chờ một chút liền ngăn tại phía trước Diệp Hạo.

- Lan Lăng công tử, chuyện lần này là do ta, mong ngươi nể mặt sư tô Mạc Vân của ta, bỏ qua chuyện này được không?

- Đan Hoàng Mạc Vân?

Lan Lăng công tử sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.

- Đừng nói ngươi chỉ là đệ tử của Mạc Vân, dù Mạc Vân ở chỗ này, ta cũng không nể mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận