Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2735: Tỷ Võ Chiêu Thân

- Ngươi sao vậy?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hiểu Hàm cười hỏi.

- Ta... Công tử, ta hầu hạ ngươi nghỉ ngơi.

Hiểu Hàm cắn môi nhỏ giọng nói.

Diệp Hạo khẽ giật mình, chợt cười to.

- Vừa rồi ta còn hiếu kỳ không hiểu vì sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt đó.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Loại chuyện này, từ từ sẽ đến.

Hiểu Hàm thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới một vấn đề.

- Công tử, có phải ngươi cảm thấy Hiểu Hàm không đủ xinh đẹp không?

- Không nên suy nghĩ lung tung.

Diệp Hạo vuốt ve khuôn mặt của Hiểu Hàm.

- Phải có lòng tin với chính mình, biết chưa?

Khuôn mặt Hiểu Hàm lập tức đỏ ửng lên.

- Ta nghe công tử.

- Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi nghỉ ngơi trước đi.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Công tử muốn đi đâu?

- Ta đi dạo xung quanh.

Diệp Hạo nói xong một câu liền hóa thành một tia sáng biến mất.

Thiên Biến Vạn Hóa Chi Thuật!

Hiểu Hàm cũng học qua môn thần thông này, nhưng nàng chỉ mới tu hành được da lông.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Hạo giống như một u linh chuyển động giữa bóng tối, cũng không biết trôi qua bao lâu, Diệp Hạo đi tới trong sân một gian nhà cổ xưa.

Hắn thoải mái đi vào gian phòng như chốn không người, bỗng một âm thanh cực kỳ tức giận vang lên.

- Tên khốn khiến.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

- Không phải mắng ta đấy chứ? Nhưng giọng nói quả thật rất êm tai.

- Tiểu thư, nếu không ta tìm cớ giết hắn?

Lúc này một âm thanh trong trẻo lạnh lùng phá vỡ trời cao, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng thấp xuống rất nhiều.

- Bên người tiểu tử kia có cường giả nửa bước cấm kỵ

Âm thanh dễ nghe thở dài nói.

- Thanh Khâu chúng ta cũng có cường giả nửa bước cấm kỵ.

- Hiện giờ toàn bộ thiếu niên chí tôn của Nhân tộc đều đang chú ý tới Thanh Khâu chúng ta. Nếu lúc này chúng ta tùy tiện động vào hắn, đoán chứng sẽ khiến những thiếu niên chí tôn kia tức giận.

- Thanh Khâu chúng ta cần quan tâm đến những thiến niên chí tôn đó sao?

- Thanh Khâu chúng ta vẫn chưa phải là đệ nhất thiên hạ.

- Rõ ràng lão tổ tông chúng ta đã vô địch, vì sao Thanh Khâu còn phải ẩn nhẫn chứ?

- Lão tổ chỉ có tiềm năng vô địch, nhưng còn chưa phải đạt đến cấp độ vô địch.

Âm thanh dễ nghe kia nói khẽ.

- Nhưng lần này nếu thúc thúc của lão tổ có thể xuất hiện, vậy Thanh Khâu chúng ta cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa.

Nghe đến đây Diệp Hạo cũng phải chấn động trong lòng.

Thúc thúc của lão tổ?

Bối phận này quả thực không thể nào có thể tưởng tượng được.

- Thúc thúc của lão tổ rất khó xuất hiện sao?

- Nhiều năm trước thúc thúc của lão tổ đã đi tới Yêu vực, trên người hắn cũng đã in dấu ấn ký của Yêu vực, điều này khiến Thiên Đạo của Thần Vực ngăn cản thúc thúc của lão tổ xuất thế.

Âm thanh dễ nghe kia chậm rãi nói.

- Nhưng lão tổ đã bắt tay vào giải quyết vấn đề này rồi.

- Yêu vực?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

Diệp Hạo biết rõ sự tồn tại vô địch quật khởi ở Yêu vực.

Chẳng lẽ vượn già chính là thúc thúc của vị này sao?

Nếu thật là như vậy, vấn đề cũng trở nên lớn hơn rồi.

- Vấn đề có thể giải quyết sao?

- Tới ngày đó sẽ giải quyết được.

Diệp Hạo vừa nghe vừa đi đến chỗ hai nữ tử kia.

Hắn không hề lo mình bị phát hiện.

Vì sao?

Chuyện này không phải vì Diệp Hạo tin tưởng với thực lực của mình, mà hắn tin vào chiến hạm cấm kỵ bên trong tiểu thế giới của mình. Nếu không căn bản Diệp Hạo cũng không đi đến nơi này.

Phải biết đây là nơi nghỉ ngơi của Bạch Linh Lung.

Chưa nói đến cường giả ẩn nấp ở bốn phía, chỉ mỗi trận pháp xung quanh đình viện, cho dù là cường giả Thần Hoàng cấp cũng không thể xông vào được.

Nhưng đối vưới cường giả cấm kỵ mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn.

Ngay khi xuất hiện ở bên trong gian phòng của Bạch Linh Lung, Diệp Hạo lập tức bị mỹ nhân tuyệt sắc ở trước mặt làm chấn động.

Diệp Hạo không biết nên dùng từ ngữ hoa mỹ gì để hình dung. Nàng đẹp đến mức có thể lu mờ cả thế gian. Chỉ mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười, mỗi tiếng nói cử động đều đẹp đến mức nao lòng. Dù có nhìn nàng từ xa cũng đủ khiến ngươi có thể quên đi mọi phiền não.

Những năm này Diệp Hạo cũng đã được nhìn thấy rất nhiều nữ từ kinh diễm, xinh đẹp nhất trong số đó phải kể tới Thiên Không Thành, Thi Âm. Nhưng so với Bạch Linh Lung, vẫn có một chút chênh lệch. Bạch Linh Lung đẹp đến mức hoàn mỹ, không hề có bất kỳ tì vết gì, đẹp đến chấn động tâm phách.

Nhìn thoáng qua, Diệp Hạo cũng không thể dời ánh mắt đi. Điều này đối với Diệp Hạo mà nói vốn không thể tưởng tượng nổi. Phải biết đến tình trạng của hắn, dù không nói tâm trí như sắt đá cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng bây giờ hắn lại có hành vi thất thố này.

- Tiểu thư, ngươi nói Tông chủ Viêm Hoàng tông Diệp Hạo có đến không?

Lúc này âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong phòng.

- Không biết.

Nghe thị nữ bên người mình nhắc đến tên Diệp Hạo, Bạch Linh Lung khẽ lắc đầu.

- Vị kia quá cao ngạo.

- Vậy nếu đối chiến với hắn, tiểu thư có lòng tin không?

Bạch Linh Lung cười cười không nói gì.

- Xem ra tiểu thư rất có lòng tin.

Thiếu nữ áo xanh nở nụ cười.

- Được rồi, ta muốn đi tắm.

Bạch Linh Lung nói khẽ.

- Ta đi giúp tiểu thư chuẩn bị.

Thiếu nữ áo xanh nói xong liền rời khỏi.

Diệp Hạo đứng ở một chỗ, trong lòng xoắn xuýt không thôi.

Hắn biết chỉ cần mình tiếp tục đợi ở nơi này, chút nữa thôi là có thể thưởng thức được cảnh tượng đẹp nhất thế gian. Nhưng chần chờ một chút, hắn vẫn quay người rời khỏi. Loại hành vi xấu xa này, hắn khinh thường.

Chỉ trong chốc lát sau thiếu nữ áo xanh đi đến.

- Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong.

- Không cần.

Bạch Linh Lung đứng lên, lạnh nhạt nói.

Thiếu nữ áo xanh giật mình.

Chuyện gì vậy?

Kêu ta chuẩn bị, nhưng lại không tắm?

Đùa ta hay gì?

Đương nhiên loại lời như vậy thiếu nữ áo xanh nào dám nói ra.

....

Sau khi về đến khách sạn, Diệp Hạo quay sang hỏi chiến hạm cấm kỵ.

- Chuyện này ngươi thấy thế nào?

- Ta cảm thấy rất có thể Thanh Khâu sẽ ra tay với những thiếu niên chí tôn này.

- Chuyện này chẳng khác gì coi trời bằng vung.

- Bây giờ Thần vực còn chưa có sự tồn tại vô địch, nếu thúc thúc của lão hồ kia xuất hiện, dù không nói ngăn cản Thần vực cũng không khác nhau là mấy.

Chiến hạm cấm kỵ kia chậm rãi nói.

- Khống chế những thiếu niên chí tôn Thần vực này cũng tương đương với khống chế tương lai của Thần vực.

- Ta vẫn cảm thấy Thanh Khâu không dám loạn như vậy.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Hai ngày sau chẳng phải sẽ biết sao.

- Đúng vậy.

Thời gian sau đó Diệp Hạo cũng ngoan ngoãn ở trong khách sạn.

Đã biết Thanh Khâu sẽ đi hắn gây phiền phức, vậy Diệp Hạo cần gì phải nhảy ra lúc này chứ?

Hai ngày sau một âm thanh sấm vang lên ở phía trên Thanh Khâu.

- Đại hội tỷ võ chiêu thân bắt đầu.

Âm thanh vừa phát ra, lần lượt từng bóng người lập tức bước đi tới khu vực trung tâm quảng trường Thanh Khâu.

Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi ra vừa cười vừa nói.

- Chúng ta cũng nên đi thôi.

- Công tử, không bằng ta và Thôi Hoa Hoa ở trong tiểu thế giới của ngươi, ngươi và Hiểu Hàm đi là được rồi.

Hiểu Phong rất có nhãn lực nói.

- Không cần đâu, tiện thể mang theo các ngươi đi mở mang kiến thức một chút.

Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo hiểu rõ một khi chuyện này kết thúc sẽ lập tức rời khỏi Thanh Khâu, cả đời này có lẽ bọn họ cũng không còn có cơ hội trở về nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận