Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2364: . Toàn Diện Tiêu Diệt.

Lữ Hàn Yên nói xong, sắc mặt bán hàng rong cùng thanh niên kia cùng nhau biến đổi. Ngay sau đó bọn họ liếc nhau một cái liền đọc hiểu ý tứ trong mắt hai bên. Chỉ thấy bán hàng rong kia móc ra một gốc dược liệu không trọn vẹn chỉ Lữ Hàn Yên nói,.

- Ngươi làm hư dược liệu của ta, muốn đi thẳng một mạch, làm sao có thể?

Lữ Hàn Yên tức đến toàn thân đều run rẩy.

- Ai làm hư dược liệu của ngươi? .

- Vị công tử này, ngươi thấy được sao?

Bán hàng rong kia chỉ thanh niên kia nói. Trên mặt thanh niên kia lộ ra vẻ làm khó,.

- Vị cô nương này, ta rất muốn giúp ngươi, nhưng mà việc ngươi làm hôm nay quá không chân chính, ngươi làm hư dược liệu quý báu của người ta, sao có thể đi thẳng một mạch?

Lúc này tu sĩ bốn phía đều xông tới. Bọn họ nghe được thanh niên kia nói như vậy vô ý thức liền tin tưởng hắn.

- Cô nương, đây chính là Sinh Nguyệt Liên hoa Thần cấp.

- Gốc Nguyệt Liên hoa này phẩm tướng rất không tệ, làm sao cũng phải ba mươi – năm mươi vạ.

- Lão bản, trên người tiểu cô nương người ta cũng không có bao nhiêu tiền, ngươi giảm đi một chút cho người ta đi a? .

Tu sĩ vây xem có bỏ đá xuống giếng, cũng có giúp đỡ Lữ Hàn Yên nói chuyện. Nhưng lại không có một ai cảm thấy Lữ Hàn Yên bị hố. Trên mặt Lữ Hàn Yên lộ ra vẻ lo lắng,

- Gốc Nguyệt Liên hoa này căn bản cũng không phải ta làm hư.

- Cô nương, ngươi cũng không thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt

Bán hàng rong kia kêu oan

- Ta có người chứng kiến.

- Ngươi cùng hắn vốn chính là cùng một bọn.

Lữ Hàn Yên tức giận chỉ thanh niên kia nói.

- Cô nương, ngươi nói cũng không đúng, vừa rồi ta cũng nhìn thấy.

Lúc này một trung niên ăn mặc mộc mạc nói.

- Đúng vậy, cô nương, vừa rồi ta cũng nhìn thấy.

Một lão ẩu tóc bạc hoa râm phụ họa nói.

- Các ngươi cũng là cùng một bọn.

Lữ Hàn Yên cho tới bây giờ làm sao không biết mình bị thiết kế?

- Cô nương, làm người phải có lương tâm.

Lão ẩu tóc bạc hoa râm kia đỏ mặt lên nói,

- Đời ta chưa từng có làm qua chuyện thương thiên hại lý, ngươi không thể hủy thanh danh của ta

Nhìn thấy lão ẩu nói như vậy ai còn sẽ hoài nghi?

Bởi vậy bọn họ nhao nhao chỉ trích lên Lữ Hàn Yên. Lữ Hàn Yên cấp bách muốn khóc. Đúng lúc này một đạo thanh âm thong thả vang lên ở toàn trường

- Ta cảm thấy chuyện này vẫn thông tri đến thành vệ quân.

Tu sĩ toàn trường lập tức nhìn về phía Diệp Hạo cùng Triệu Vị Ương.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói,

- Vừa rồi ta hoàn toàn thấy được tràng cảnh không giống như vị này đã nói.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp,

- Bất quá vì tự chứng thanh bạch, ta cảm thấy vẫn nên thông tri thành vệ quân.

- Đúng, thông tri thành vệ quân.

Lữ Hàn Yên lúc này mới nhớ tới thông tri thành vệ quân. Sắc mặt bán hàng rong kia không khỏi biến đổi, ngay sau đó lạnh lùng nói,

- Thông tri, ngươi cho rằng ta sợ sao?

- Đúng vậy, thực không thể giả, giả thực không được.

Lão ẩu kia trọng trọng gật gật đầu nói.

- Ta đồng ý với ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói,

- Vị cô nương này, đợi chút nữa sau khi thành vệ quân đi tới ngươi để thành vệ quân kiểm tra linh hồn ngươi, kiểm tra linh hồn dĩ nhiên sẽ tổn thương đến một bộ phận thần hồn ngươi, nhưng mà vì tự chứng thanh bạch còn quan tâm những cái này làm gì?

Lữ Hàn Yên cắn răng liền nói,

- Tốt, đợi chút nữa ta sẽ để thành vệ quân kiểm tra linh hồn ta.

Nói đến đây Lữ Hàn Yên tức giận nhìn xem bán hàng rong kia.

- Dù là ta tự đoạn căn cơ, cũng phải tống giam các ngươi.

Nhìn xem ánh mắt Lữ Hàn Yên thâm trầm, bán hàng rong kia ý thức được Lữ Hàn Yên bị chọc giận. Bởi vậy sắc mặt hắn biến mấy cái nói.

- Thôi, ta nhận thua, dược liệu ta không cần ngươi bồi là được.

Nói xong hắn liền thu thập dược liệu muốn rời đi. Nhưng mà Lữ Hàn Yên lại ngăn cản bán hàng rong kia.

- Vừa rồi ngươi hủy thanh danh của ta, bây giờ muốn rời đi?

- Ngươi muốn chết sao?

Ánh mắt bán hàng rong kia lộ ra sát ý dữ tợn. Tâm thần Lữ Hàn Yên run lên, cũng không dám ngăn trở nữa. Mà ngay tại thời điểm bán hàng rong kia chuẩn bị rời đi một đạo thanh âm lạnh như băng lại phá vỡ toàn trường.

- Ta để cho các ngươi đi rồi sao?

Bán hàng rong kia lập tức như bị sét đánh, nhãn thần hắn sợ hãi nhìn về phía Diệp Hạo.

- Các hạ, ta không có đắc tội ngươi chứ?

- Tu sĩ những năm này bị các ngươi hãm hại lừa gạt có không ít rồi nhỉ? .

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn xem bán hàng rong kia nói,

- Ngươi nói các ngươi hãm hại lừa gạt một chút tiền tài thì cũng thôi đi, nhưng mà các ngươi bây giờ lại ép người ta vào tuyệt lộ, đối với dạng con sâu làm rầu nồi canh như các ngươi cần phải làm là giết.

Bán hàng rong kia thốt nhiên biến sắc.

- Ngươi không thể hành hung trong Huyền Quy thành

- Ngươi nghĩ nhiều.

Diệp Hạo nói xong liền hướng về bán hàng rong kia vỗ một cái, toàn thân bán hàng rong run lên liền hóa thành tro tàn. Tu sĩ bốn phía giật mình nhao nhao thối lui về nơi xa. Bất quá thanh niên, trung niên cùng lão ẩu kia lại bị giam cầm ở tại chỗ.

- Bốn người các ngươi phối hợp không tệ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Sắc mặt đám người thanh niên lập tức trở nên bất an.

- Đây là lần đầu tiên chúng ta lừa gạt.

- Nể tình ta đã già cho ta một đầu sinh lộ.

- Nếu ngươi giết ta, thành vệ quân sẽ không bỏ qua ngươi.

Nghe vậy Diệp Hạo cười ha hả,

- Đầu tiên, ta không tin tưởng các ngươi là lần đầu tiên lừa gạt; thứ hai, tuổi già không phải là cớ để ngươi phóng túng; thứ ba, thành vệ quân không dám đụng đến ta.

Diệp Hạo nói đến đây cách đó không xa liền chạy đến một chi tướng sĩ.

- Bên trong Huyền Quy thành, bất luận kẻ nào cũng không được ra tay giết người.

Tướng lĩnh dẫn đầu nói xong câu đó liền thấy Diệp Hạo đánh ra một bàn tay giết chết đám ba người thanh niên kia.

- Ngươi ――? .

Tướng lĩnh dẫn đầu vọt tới trước mặt Diệp Hạo tức giận quát.

- Mấy người này ở Huyền Quy thành các ngươi hoành hành lừa gạt cũng không phải lần một lần hai rồi?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói,

- Ta không có tâm tư tiếp tục đào người ở sau lưng hắn, nhưng mà ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta giết người.

- Tất nhiên ngươi biết rõ đây là Huyền Quy thành, như vậy ngươi liền phải tuân thủ quy củ Huyền Quy thành.

Tướng lĩnh kia gằn từng chữ nói.

- Không tuân thủ thì phải làm thế nào đây? .

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn thẳng tướng lĩnh kia nói.

- Ta sẽ cho ngươi biết.

Tướng lĩnh kia nói đến đây liền vung tay lên,

- Bắt hắn mang đi cho ta.

Ngay thời điểm mấy tướng sĩ chuẩn bị tiến lên một đạo thanh âm lãnh đạm ở toàn trường vang lên.

- Dừng tay.

Sau khi tướng lĩnh kia nhìn người tới trên mặt lập tức lộ ra vẻ cung kính,

- Gặp qua Điêu công tử.

Nghe vậy Điêu Sướng nhàn nhạt gật gật đầu nói,

- Sự tình chuyện này có nguyên nhân, nếu không xem như xong đi? .

- Nghe Điêu công tử.

Tướng lĩnh kia cẩn thận nói. Nói xong cũng mang theo tướng sĩ tuần tra kia rời đi. Lúc này Lữ Hàn Yên mang theo một nữ tử áo vàng đi tới bên người Diệp Hạo.

- Vừa rồi đa tạ công tử trượng nghĩa xuất thủ.

Lữ Hàn Yên cám ơn xuất phát từ nội tâm. Nếu không có Diệp Hạo cứng rắn, nàng thực không biết xử lý làm sao? .

- Tiện tay làm.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đi ra khỏi nhà vẫn nên điệu thấp một chút mới được.

Nữ tử áo vàng nhìn xem Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo cười cười không có nói gì.

- Vị này là Dương Nghiên khuê mật của ta.

Lữ Hàn Yên giới thiệu nói.

- Ta là Ngũ Sắc tông Lữ Hàn Yên.

- Ta họ Triệu.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Dương Nghiên, chúng ta nên đi tiệc trà Khương công tử tổ chức đi.

Lúc này Điêu Sướng bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận