Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2868: Bối Cảnh Của Diệp Hạo

- Môn bí thuật này có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn khôi phục lại cảnh giới đỉnh phong.

Tư Mã Trác chậm rãi nói.

- Đương nhiên, môn bí thuật không trọn vẹn này chỉ có thể giúp ngươi khôi phục ở cảnh giới đỉnh phong trong một khắc đồng hồ.

- Một khắc đồng hồ?

- Một khắc đồng hồ cũng rất dài rồi.

- Ngươi đã từng thấy môn bí thuật này có thể giúp ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong một khắc đồng hồ chưa?

- Từ điểm đó có thể nhận ra giá trị của môn bí thuật này là rất lớn.

Lúc đám người thảo luận, Diệp Hạo cũng đang trầm ngâm.

- Ngươi có hứng thú không?

Thuỷ Vân Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Bất kể thế nào đây cũng là bí thuật Siêu Thoát cấp.

Diệp Hạo nhìn Thuỷ Vân Nguyệt một cái nói.

Thuỷ Vân Nguyệt lập tức hiểu ý tứ của Diệp Hạo.

Diệp Hạo muốn cạnh tranh.

- Bởi vì môn công pháp này không trọn vẹn, bởi vậy giá khởi điểm của nói sẽ là tám mươi vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm vạn.

Khi thanh âm của Tư Mã Trác rơi xuống, Đan Linh liền mở miệng nói.

- Chín mươi vạn.

- Một trăm vạn.

- Một trăm mười vạn.

- Một trăm mười lăn vạn.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Thuỷ Vân Nguyệt.

- Ngươi giúp ta cạnh tranh.

- Trên người ngươi còn có bao nhiêu Hoàng thạch?

- Một trăm hai mươi vạn.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Như vậy đi, không bằng hai chúng ta liên thủ lấy nó xuống, thế nào?

Thuỷ Vân Ngueyetj nghĩ một lát liền mở môi đỏ mọng nói.

- Đến lúc khi lấy được môn bí thuật, chúng ta cùng luyện, thế nào?

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Diệp Hạo biết một trăm hai mươi vạn Hoàng thạch căn bả không thể nào lấy được môn bí thuật này.

Đến lúc đó có lẽ sẽ phải dùng tài nguyền khác để thế chân.

Chỉ la bây giờ có thêm sự giúp sức của Thuỷ Vân Nguyệt, Diệp Hạo cũng vui vẻ thuận nước đảy thuyền.

- Một trăm ba mươi vạn.

- Một trăm bốn mươi vạn.

- Một trăm bốn mươi lăm vạn.

Thuỷ Vân Nguyêtj nhìn thấy giá cả vẫn tiếp tục tăng lên, vì vậy một lần nàng tăng lên hai mươi lăm vạn.

- Một trăm bảy mươi vạn.

Đám người trầm mặc.

Giá tiền này đã rất cao.

Hơn nữa đây còn là Thuỷ Vân Nguyệt đấu giá, ai cũng không muốn đắc tội với vị mỹ nữ này.

Cuối cùng bí thuật thành công về tay Thuỷ Vân Nguyệt với giá một trăm bảy mươi vạn.

Diệp Hạo nhìn bí thuật trong tay, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

- Bản bí thuật này thiếu sót rất nhiều, đa phần tinh hoa của bộ bí thuật này hầu như không có.

Sau một lúc Diệp Hạo mở miệng nói.

- Dù là vậy nhưng bản Hồi Nguyên chi thuật này vẫn có giá trị rất lớn.

Thuỷ Vân Nguyệt vừa cười vừa nói.

Thuỷ Vân Nguyệt biết rõ nếu không phải do tinh hoa bị thiếu sót, môn bí thuật này căn bản khôgn thể nào mang ra đấu giá được.

- Môn bí thuật này ta vẫn có thể bổ sung một hai điểm.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

Nghe vậy, thuỷ Cân Ngueyejt lẳng lặng nhìn lại.

Thật lâu sau nàng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Vì sao ta hoàn toàn không nhận ra.

- Bởi vì ngươi đần.

Diệp Hạo gõ vào trán Thuỷ Vâ Nguyệt một cái.

Thuỷ Vân Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Hạo.

- Đừng gõ đầu ta!

- Để cho ta gõ một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết điểm bổ sung, thế nào?

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Ngươi có thể bổ sung được bao nhiêu?

- Chí ít cũng tăng lên gấp đôi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Nếu ngươi có thể tăng lên gấp đôi, vậy ta cho ngươi gõ thêm một cái.

Thuỷ Vân Nguyệt xoắn xuýt một hồi lâu mới lên tiếng.

- Đây là do ngươi tự nói đấy.

- Rõ ràng là do ngươi nói trước.

Thuỷ Vân Nguyệt phát hiện Diệp Hạo đặc biệt rất thích tráo đổi khái niệm.

- Không phải đều giống nhau sao?

- Sao có thể giống nhau được?

- Thuỷ Vân Nguyệt.

Diệp Hạo bỗng nhiên gọi.

- Sao vậy?

- Ngươi là nữ thần đấy, sao ngươi có thể giống đàn bà đanh đá cãi lộn với người già chứ? Như vậy rất tổn hại hình tượng đấy.

- Ngươi cũng biết ngươi là người già sao?

Thuỷ Vân Nguyệt cười lạnh.

Diệp Hạo cười cười, trên người liền xuất hiện dấu vết của thời gian.

Thuỷ Vân Nguyệt lập tức nhận ra Diệp Hạo tiến vào thời gian lĩnh vực.

Nàng khôgn quấy rầy Diệp Hạo mà lảng lặng nhìn xem.

Đấu giá hội tiến hành liên tục trong vòng ba ngày.

Kết thúc ngày thứ ba, Diệp Hạo vẫn tiếp tục thôi diễn.

Thuỷ Vân Nguyệt không quấy rầy Diệp Hoạ mà lẳng lặng ở một bên nhìn xem.

Lúc này từ cửa vang lên tiếng gõ.

Thuỷ Vân Nguyệt nhìn cánh cửa một cái.

- Ai?

- Đồng tộc, Đồng Chiến.

- Hiện giờ chúng ta không thể ra ngoài.

Thuỷ Vân Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Đồng Chiến ngây ngẩn cả người.

Không thể ra ngoài?

Hai người ở trong phòng làm cái gì chứ?

Sau một khắc, trong lòng Đồng Chiến liền không thoải mái.

Hắn đúng thật là thích Hồng Phấn, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn không có ý với Thuỷ Vân Nguyệt.

Nữ thần của mọi người bị tên chết tiệt chà đạp ở trong phòng, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu được?

Mà đúng lúc này Diệp Hạo mở ra hai mắt.

- Ai vậy?

- Đồng Chiến.

- Đồng Chiến?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nhích sát vào người Thuỷ Vân Nguyệt.

Khi Thuỷ Vân Nguyệt còn đang vô cùng kinh ngạc, Diệp Hạo đã vung tay mở cửa phòng ra.

- Đồng Chiến, ngươi có chuyện gì?

Đợi đến khi thấy rõ đó là ai, Đồng Chiến không khỏi kinh ngạc.

- Là ngươi?

- Là ta.

Diệp Hạo thản nhiên nios.

- Không phải ngươi thích Hồng Phấn sao?

- Không phải Hồng Phấn là hồng nhan tri kỷ của ngươi sao?

Diệp Hạo nhìn Đồng Chiến nói.

- Ta suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn quyết định tặng cho ngươi.

Nói đến đây bàn tay của Diệp Hạo liền đặt lên vòng eo thon của Thuỷ Vân Nguyệt.

Thuỷ Vân Nguyệt giống như bị điện giật, khi nàng đang chuẩn bị hành động, trong tai lại vang lên tiếng truyền âm của Diệp Hạo.

- Phối hợp một chút.

- Phối hợp?

Thuỷ Vân Nguyệt ngây thơ hỏi.

- Phối hợp cái gì?

Diệp Hạo có chút không kiên nhẫn mà nhìn Đồng Chiến nói.

- Ta và Vân Nguyệt còn một vài chuyện cần phải làm, nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi.

- Đôi với Độc tộc ta, Tổ Đồng rất quan trọng.

Đồng Chiến hít vào một hơi thật dài nói.

- Ta phải mất bốn trăm vạn Hoàng thạch mới có được đấy.

- Ta có thể cho ngươi bốn trăm vạn.

- Ngươi đang đùa sao?

- Chúng ta có thể trả thêm cho ngươi một chút thù lao. Như vậy đi, ngươi ra giá đi.

- Tám trăm.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Cho ta tám trăm vạn Hoàng thạch, ta liền đưa khối Tổ Đồng này cho ngươi./

- Sao ngươi không đi đoạt luôn di?

- Có muốn hay không là chuyện của các ngươi, ta sẽ đợi ở Nhất Thuyến thành mười ngày, mười ngày sau ta sẽ rời khỏi, đến lúc đó ngươi muốn mua cũng không có cơ hội đâu.

Diệp Hạo nói đến đây, con mắt liền nhìn ra ra bên ngoài.

- Bây giờ ngươi có thể đi ra được chưa?

Đồng Chiến nhìn cánh cửa đã đóng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Mà đúng lúc này trong tai hắn vang lên thanh âm trong sáng.

- Đồng huynh, tới tâm sự.

Đồng Chiến theo thanh âm nhìn lại, liền đi về một phía.

Đẩy ra một cách cửa bằng đồng, hắn liền thấy đươc Tư Mã Trác đang ngồi đó.

- Không biết Tư Mã huynh có gì chỉ giáo?

- Vị kia muốn Đồng tộc đưa bao nhiêu?

Tư Mã Trác nhẹ nhàng nói.

- Hắn muốn tám trăm.

Tư Mã Trác kinh ngạc một chút.

Hắn cho rằng Diệp Hạo sẽ muốn năm trăm hoặc sáu trăm vạn gì đấy.

- Đồng tộc các ngươi vẫn nên cho hắn tám trăm vạn thì hơn.

Khiến Đồng Chiến không ngờ rằng Tư Mã Trác lại nói lời này.

- Cái gì?

- Đứng sau lưng vị này là một cường giả khủng bố, cho dù là sư công của ta cũng phải nhượng bộ.

Lời Tư Mã Trác nói khiến sắc mặt Đồng Chiến hoàn toàn thay đổi.

- Thiên Khuyến thú đại nhân nhượng bộ?

Trái tim Đồng Chines cũng đang run rẩy.

- Bằng không ngươi cảm thấy vì sao sòng bạc Ngực Thiên lại dứt khoát đưa cho hắn hơn năm trăm vạn Hoàng thạch chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận