Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2622: Cướp Bóc

Phong Vân đảo!

Sau khi chạy được mấy ngày, rốt cục chiến hạm của Diệp Hạo đã đến Phong Vân đảo. Khi còn cách Phong Vân đảo mấy trăm cây số Diệp Hạo mới thu chiến hạm lại.

- Tại sao lại không để chiến hạm đến bến cảng?

Tiểu Ảnh không hiểu nói.

- Không muốn nộp phí đỗ.

Câu trả lời của Diệp Hạo khiến tiểu Ảnh không biết nên đáp lại như thế nào?

Phí đỗ này đáng bao nhiêu chứ?

Ngươi sử dụng nhiều năng lượng pháp như vậy, mỗi một lần phát cũng phải tốn cả hàng tỷ thần thạch đấy.

Sau khi đến bến cảng, Diệp Hạo lại nhìn về phía nữ tử cầm lái kia. Nữ tử kia không khỏi lùi sau một bước.

- Ngươi muốn làm gì?

- Thả nàng đi.

Tiểu Ảnh do dự một chút nói.

- Được.

Đón nhận ánh mắt của tiểu Ảnh, Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ngươi tự do.

Diệp Hạo phất tay với nữ tử kia rồi mang theo tiểu Ảnh đi vào Phong Vân đảo.

Hai người vừa mới đáp xuống đảo đã bị một nhóm tướng sĩ xông tới vây quanh bọn họ.

- Giao tiền.

Một tướng lĩnh trung niên lạnh mặt nói.

- Giao tiền gì?

Diệp Hạo giật mình.

Phong Vân đảo không phải là hòn đảo vô chủ sao?

- Hiện tại Phong Vân đảo do Vũ Thần, Cốc Thần, Phong Thần chưởng quản, bất luận cái gì đáp xuống Phong Vân đảo đều phải giao nộp thần thạch.

- Bao nhiêu?

Hiện giờ Diệp Hạo vẫn còn chưa muốn xảy ra xung đột với ba vị này.

- Mười vạn.

- Mười vạn hình như có hơi nhiều rồi?

Diệp Hạo cau mày nói.

Cướp bóc sao?

- Không lấy ra được thì cút đi.

Tướng lĩnh trung niên kia hừ lạnh nói.

Tiểu Ảnh đang định tiến lên tranh chấp lại bị Diệp Hạo ngăn cản, hắn lấy ra một túi càn khôn đưa cho người trung niên kia.

- Hai mươi vạn.

Thần niệm người trung niên kia quét qua một lần mới quay người rời khỏi.

- Vì sao lại đưa cho hắn?

- Lúc đầu ta không định xảy ra xung đột với bọn hắn, nhưng nếu hiện tại bọn hắn đã gây chuyện đến lên đầu chúng ta, nếu không làm chút gì đó, ta cảm thấy thật sự có lỗi với bản thân mình.

Khóe miệng Diệp Hạo lóe ra một nụ cười lạnh như băng.

- Ngươi muốn làm cái gì?

- Ngươi rất nhanh sẽ biết.

Diệp Hạo nói đến đây liền ra lệnh cho chiếc chiến hạm Thần Hoàng đỉnh phong trong tiểu thế giới bắt đầu quét hình khắp Phong Vân đảo. Bộ tộc của Phượng Vũ chế tạo chiến hạm cũng thuộc dạng đỉnh cấp. Chiến chiến hạm Thần HOàng đỉnh phong này đã gần đạt đến cực hạn.

Rất nhanh chiếc chiến hạm đã trình rõ toàn bộ tình hình cả hòn đảo nhỏ này vào trong óc Diệp Hạo.

- Ven đường chế tạo huyễn cảnh, mở ra thông đạo không gian, đồng thời chú ý cảnh giới.

Diệp Hạo hạ vài mệnh lệnh cho chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong, sau đó mang theo tiểu Ảnh đi về phía trước. Rất nhanh tiểu ảnh đã phát hiện bọn họ như đang đi vào con đường vắng vẻ đã được tọng binh trấn giữ.

Chỉ sau vài phút hai người bọn họ đã đi tới một bảo khố to lớn.

- Thật nhiều thần thạch.

Nhìn từng chồng thần thạch được chất cao như núi, tiểu Ảnh phải trợn cả mắt lên. Từng này phải bao nhiêu thần thạch đây?

- Cứ lấy thoải mái đi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta không cần.

Tiểu Ảnh lắc đầu.

- Người gặp đều có phần.

Diệp Hạo nói xong cũng khống chế một núi thần thạch bỏ vào trong túi càn khôn. Thấy tiểu Ảnh từ chối, Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Ngươi có coi ta là bằng hữu không?

Nghe vậy tiểu Ảnh đành phải thu vào.

Lúc này Diệp Hạo mới thu toàn bộ những thần thạch còn dư lại vào trong tiểu thế giới.

- Những thần thạch này sợ cũng phải lên đến mấy ngàn tỷ.

Tiểu Ảnh hỏi.

- Vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân.

Nói xong, Diệp Hạo gọi ra mấy ngàn chiến khôi.

- Cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của những tu sĩ ở khu vực này.

Diệp Hạo để ý thấy tu sĩ khu vực này đều thuộc ba tộc Vũ Thần nhất mạch, Cốc Thần nhất mạch, Phong Thần nhất mạch.

Chỉ tiếc là, ở trước mặt chiến hạm Thần Hoàng đỉnh phong, toàn bộ đều bị thôi miên. Việc Diệp Hạo cần làm bây giờ chính là chớp lấy thời cơ cướp đoạt sạch sẽ. Đợi đến khi chiến khôi cướp đoạt xong toàn bộ tài nguyên của tướng sĩ khu vực này, Diệp Hạo mới mang theo tiểu Ảnh bước về phía trung tâm đảo nhỏ.

Trung tâm hòn đảo nhỏ liên kết với một không gian khác. Cũng chính là tiểu thế giới. Bọn họ nhanh chóng đã qua được hàng thủ vệ tiến vào chiều không gian khác.

- Phương này thiên địa.

Diệp Hạo vừa mới đi vào thế giới này, ánh mắt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Nơi này còn chưa từng trải qua trạng thái khai hóa.

Tiểu Ảnh cũng không phải là một đưa ngây thơ không hề biết gì hết.

- Khó trách ở đây sẽ xuất hiện Khai Thiên chi khí.

Ánh mắt Diệp Hạo dần dần lộ ra thần sắc hứng thú.

Diệp Hạo từng chiến được một đoàn Khai Thiên chi khí, nhưng không có nghĩa rằng hắn không muốn đoàn thứ hai.

Đây không phải đơn giản là một cộng một.

- Chiến hạm bắt đầu quét hình.

Diệp Hạo ra lệnh cho chiếc chiến hạm.

- Quy tắc của thế giới này có ảnh hưởng cực lớn với ống kính dò xét, bây giờ ta chỉ có thể dò xét trong phạm vi mười dặm mà thôi.

Chiến hạm rất nhanh đã trả lời.

- Mười cây số?

Diệp Hạo nói xong liền vận dụng thần niệm. Rất nhanh Diệp Hạo đã phát hiện thần niệm của mình ngay cả trăm mét cũng dò không được.

- Diệp công tử, tiểu thế giới này ảnh hưởng đến thật niệm thật sự quá biến thái rồi.

Tiểu Ảnh kinh ngạc nói.

Thần niệm của tiểu Ảnh chỉ có thể dò xét mười mấy mét.

Vậy thì dò làm cái quái gì chứ?

Mắt người bình thường cũng phải nhìn được cả vàn trăm mét rồi.

- Ta đề nghị vận dụng Vô Ảnh phong.

Chiến hạm nói tiếp.

- Được.

Diệp Hạo nói xong, từng con Vô Ảnh phong nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng. Vô Ảnh phong cơ hồ đã hòa làm một thể với không gian bốn phía. Trừ phi gặp phải người đặc biệt tinh thông về không gian, nếu không cơ bản sẽ không phát hiện ra nó. Dưới sự trợ giúp của Vô Ảnh phong, rất nhanh Diệp Hạo đã nắm trong tay sơ đồ hình ảnh khu vực mấy chục cây số xung quanh. Nhưng khiến Diệp Hạo phải im lặng là vì khu vực gần đó thậm chí ngay cả một chút xíu bảo bối cũng không có.

- Sao vậy?

Nhìn một bộ dáng nhức cả trứng cảu Diệp Hạo, tiểu Ảnh tò mò hỏi.

- Không có gì, chúng ta phải đi nhanh về phía trước, nếu không đến lúc đó một chút cũng không thể chiếm được.

Diệp Hạo nói đến đây liền vọt tới về phía trước.

Tiểu Ảnh cũng đi theo phía sau.

Ước chừng qua một canh giờ, Diệp Hạo mới ngừng lại. Hắn đi đến dưới một cây đại thụ hái xuống một gốc cây trong suốt. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn thấy được.

- Đây chẳng lẽ là Vô Ngân thảo trong truyền thuyết sao?

Tiểu Ảnh kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, có Vô Ngân thảo là có thể luyện chế Ẩn Thân phù.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Bây giờ ở Thần Vực cũng không có bao nhiêu gốc Vô Ngân thảo, không ngờ ở trong này lại còn có thể có được một gốc.

Sau đó hai người lại tiếp tục tiến lên.

Thời gian dần qua tiểu Ảnh cũng nhận ra dọc theo đường đi Diệp Hạo chiếm được càng nhiều bảo bối. Những bảo bối này cơ hồ đều là Vương cấp.

- Sao ngươi phát hiện ra những bảo bối này?

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn tiểu Ảnh. Tiểu Ảnh thấy Diệp Hạo không nói cũng không có hỏi lại. Hôm nay hai người Diệp Hạo gặp một con sông lớn, con sông lớn này cắt đứt con đường đi về phía trước của bọn họ, trên bờ sông đứng đầy những tu sĩ.

- Cách mỗi nửa tháng sẽ có một con thuyền cổ đến đây.

- Trên mỗi chiếc cổ thuyền chỉ có sáu mươi tư vị trí.

- Chỉ thêm một tu sĩ, chiếc thuyền sẽ lật.

- Ai cũng không thể phi hành qua con sông này.

- Bên trong dòng sông có sự tồn tại khủng bố, bất luận thứ gì rơi xuống dòng sông đều không hề may mắn sống sót được, cho dù là Thần Hoàng cấp cũng đừng hòng có thể đi lên.

- Thần Hoàng cũng không thể sao?

- Ngươi cho rằng bên trong con sông này đã chôn vùi bao nhiêu Thần Hoàng rông?

Bạn cần đăng nhập để bình luận