Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1198: Một tháng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

- Công tử đến Trần gia chỉ vì năm đó đã đáp ứng lời hứa với ta thôi.

Trần Nguyệt Lan nói khẽ.

- Hứa hẹn?

Trần Trung Đức khẽ giật mình.

- Công tử ưa thích thanh tĩnh, lão tổ không nên tùy tiện quấy rầy.

Trần Nguyệt Lan dời chủ đề nói.

Già thành tinh như Trần Trung Đức thấy thế nào không nhận ra Trần Nguyệt Lan không muốn trả lời vấn đề trước. Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer



Bởi vậy hắn cũng thừa cơ hỏi.

- Trần gia chúng ta có phải có thể thừa cơ tiến đánh Trương gia cùng Mục gia đúng không?

- Có thể.

- Diệp công tử sẽ không để ý chúng ta chém tận giết tuyệt hả?

- Sẽ không đâu.

- Vậy bây giờ ta đi an bài.

Trải qua chuyện hôm nay, Trần Trung Đức cũng đã hiểu đối đãi với địch nhân không nên nhân nghĩa.

Hiện tại cao thủ Trương gia cùng Mục gia đã vẫn lạc hầu như không còn, bời vậy Trần gia tiến công hai nhà đều không có khó khăn gì.

- Vậy của cải của hai nhà thì sao?

- Mọi người cứ giữ lấy.

- Không cần cho Diệp công tử?

- Giá trị bản thân công tử đã sớm vượt xa dự đoán của các ngươi rồi.

Trần Trung Đức trầm ngâm một chút vân nói.

- Nguyệt Lan, Trần gia những năm nay cũng lưu trữ được một chút dược liệu trân quý, không biết có thể nhờ Diệp công tử luyện chế Tiên Đan không?

- Ta phải hỏi công tử một chút.

- Vậy làm phiền rồi.

- Lão tổ, lời này của người ta không thể chịu nổi.

Trần Nguyệt Lan lập tức nói.

- Nguyệt Lan, ngươi đã là thị nữ của Diệp công tử, luận thân phận đơn thuần, Cự Đầu cũng không sánh nổi.

Trần Trung Đức nói khẽ.

- Lão tổ không cần ngươi làm cái gì cả, chỉ cần tương lai Trần gia gặp phải nguy cơ, ngươi có thể đưa tay một hai. Nhưng nếu Trần gia không có thuốc chữa, như vậy ngươi cũng không cần phải quản.

Nghe vậy Trần Nguyệt Lan trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói.

- Lão tổ, ngươi đã suy nghĩ về tương lai chưa?

- Tương lai?

- Cửu Trọng Thiên đoán chừng chỉ có thể chống đỡ vài chục năm, sau đó sẽ sụp đổ, đến lúc đó ngay cả Tiên Vương cũng rất khó sống sót.

- Tiên Vương cũng rất khó sống?

Nghe Trần Nguyệt Lan nói vậy, sắc mặt Trần Trung Đức đại biến.

- Đúng vậy, công tử đã nói qua chỉ có Bán Thần mới có thể sống sót qua đại kiếp kinh khủng.

- Cái này… cái này.

Trần Trung Đức có chút bối rối.

Kế hoạch trước đó của lão là nộp tài phú nhiều năm lên cho một Tông Môn Tiên Vương.

Không cần Tông Môn kia có thể che chở toàn bộ Trần gia, chỉ cần có thể cam đoan huyết mạch Trần gia có thể kéo dài là được, thế nhưng hiện tại hắn mới phát hiện bản thân mong muốn chỉ đơn phương, bởi vì cho dù gia tộc Tiên Vương cũng chưa hẳn có thể rời đi.

- Không phải nói có thể xé rách đại bình chướng thế giới tiến vào Bát Trọng Thiên sao?

- Thế nhưng điều đó chỉ có Tiên Vương cao giai mới làm được.

Trần Trung Đức rõ ràng không biết nhiều như Trần Nguyệt Lan.

Mà điều này cũng bình thường.

Gia tộc và tu vi hạn chế tầm mắt.

Hắn vẫn nghĩ Tiên Vương đã có thể an toàn rời đi.

- Đến lúc đó Tiên Vương bình thường cũng phải cầu khẩn cường giả Tiên Vương cao giai che chở, ngươi cảm thấy đến lúc đó bọn họ sẽ chú ý đến chúng ta sao?

- Vậy chúng ta nên làm gì?

- Ta đi van cầu công tử.

Trần Nguyệt Lan suy nghĩ một chút rồi nói.

Bên trong một đình viện tinh xảo, Diệp Hạo lười nhác lằm trong ngực Lăng Dao.

Lâm Ngưng Hạ ngồi bên người vì hắn mà đút từng quả Ngũ Thải Lưu Ly Bồ Đào.

Ngũ Thải Lưu Ly Bồ Đào này có được nhờ hắn đi du lịch Cửu Trọng Thiên..

Diệp Hạo trực tiếp đưa loại Tiên Quả thượng thừa này trồng trong Tiểu Thiên Địa, những năm này Lâm Ngưng Hạ thu thập rất nhiều chủng tử đồng thời cũng dốc lòng nuôi dưỡng, đến hiện tại khu vực Ngũ Thải Lưu Ly Vồ Đào cũng khuếch trương gấp 10 lần. Dựa theo kế hoạch của Lâm Ngưng Hạ muốn mở rộng tầm một trăm mẫu.

Thứ nhất, vị của Ngũ Thải Lưu Ly Bồ Đào rất ngon; thứ hai, nó có dược dụng; thứ ba, cũng quan trọng nhất, có thể tăng tu vi.

Bất quá chỉ hữu dụng với người dưới Tiên Tôn cảnh.

Đối với cấp bậc Diệp Hạo cũng vô dụng.

Chu Uyển Quân nhẹ nhàng đấm chân giúp Diệp Hạo.

Cực kỳ hài lòng.

Diệp Hạo không khỏi híp mắt lại hưởng thụ.

Mà ngay lúc này, Trần Nguyệt Quân lại sợ hãi đi đến.

- Nguyệt Lan.

Diệp Hạo không mở mắt mà thản nhiên hỏi.

- Phát sinh chuyện gì?

Trần Nguyệt Lan cắn bờ môi rồi phù một tiếng quỳ trước mặt Diệp Hạo.

- Mong công tử cứu giúp Trần gia ta.

Nghe vậy Diệp Hạo mở hai mắt ra nói.

- Lời này có ý gì?

- Vài chục năm nữa Cửu Trọng Thiên sẽ tan vỡ, người mạnh nhất Trần gia ta chỉ đến Tiên Tôn, làm sao có thể chống lại thiên uy kinh khủng này?

- Ý ngươi là…?

- Mong công tử thu lưu Trần gia.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi lên tiếng.

- Nói cho Trần Trung Đức biết, các ngươi có một tháng giải quyết hết mọi chuyện, một tháng sau ta sẽ rời khỏi nơi đây.

- Đa tạ công tử.

Trần Nguyệt Lan đại hỉ.

Nói đến đây Trần Nguyệt Lan muốn dập đầu.

Ngay trong lúc này, Diệp Hạo khẽ vươn tay ngăn cản.

- Ngươi là thị nữ của ta, những năm này ngươi tận tâm chăm sóc ta, về tình về lý ta cũng phải giúp ngươi.

Dừng lại một chút Diệp Hạo tiếp tục nói.

- Còn nữa, về sau không cho phép dập đầu.

- Vâng.

Trần Nguyệt Lan gật đầu.

Lúc Trần Nguyệt Lan tiến về thư phòng của Trần Trung Đức được biết Trần Trung Đức đã đến đại sảnh nghị sự.

Sau khi đến đó, Trần Nguyệt Lan liền cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm.

Trần Trung Đức đang nghe Trần Minh Huy báo cáo chiến quả nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Nguyệt Lan đi đến lập tức đứng lên thấp thỏm hỏi.

- Diệp công tử nói thế nào?

- Một tháng sau công tử sẽ rời khỏi nơi đây, bởi vậy hạn cho Trần gia xử lý hết toàn bộ mọi việc trong thời gian đó.

Trần Nguyệt Lan nhẹ giọng nói.

- Diệp công tử đáp ứng mang Trần gia chúng ta rời đi?

Trần Trung Đức có chút không xác định hỏi.

- Đúng.

Trần Nguyệt Lan nhẹ gật đầu.

- Lão Tổ, một vài đồ không có giá trị nên vứt bỏ thì vứt bỏ, công tử tùy tiện một chút cũng đủ cho một đời Trần gia ta rồi.

- Cái này ta biết.

Trần Trung Đức lập tức nói.

- Ta sẽ tự mình đốc thúc chuyện này.

- Lão Tổ, ngươi đang nói chuyện gì thế?

Trần Minh Tráng nghi ngờ hỏi.

Trần Trung Đức không trả lời mà hỏi lại.

- Chuyện đại kiếp của Cửu Trọng Thiên, ngươi biết chứ?

- Biết rõ, nghe nói vài chục năm nữa Cửu Trọng Thiên sẽ tan vỡ.

Chuyện này toàn bộ Cửu Trọng Thiên đều biết.

- Nhưng đến lúc đó Trần gia chúng ta đi nơi nào?

Trần Trung Đức trầm giọng nói.

- Trước đó chúng ta nghĩ đưa kỳ trân dị bảo nhiều năm cất giữ trong phủ khố cho Thập Trọng Tông, dù sao Thập Trọng Tông có một Tiên Vương tọa trấn, nhưng các ngươi biết không, chỉ có Tiên Vương cao giai mới có thể xé rách bình chướng thế giới, nói cách khác vị Lão Tổ kia của Thập Trọng Tông không có năng lực rời đi.

- A!

- A!

- A!

Toàn bộ cao tầng Trần gia đều kinh sợ.

Bất quá bọn họ chợt nghĩ đến chuyện Trần Nguyệt Lan vừa nói.

- Lão tổ, vừa nãy ngươi nói Diệp công tử nguyện ý thu lưu chúng ta?

Trần Minh Huy lập tức đại hỉ lên tiếng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận