Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3306: Ghen Ghét

- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?

Lương Vũ trầm giọng nói.

- Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ khiến các đệ tử khủng hoảng.

Hoa Bích Nhi nghiêm túc nói.

- Bởi vậy chúng ta phải tạo ra một mâu thuẫn.

- Mâu thuẫn?

Lương Vũ nghi hoặc hỏi.

- Để đốc thúc đệ tử trong tôngcố gắng tăng cao tu vi trong vòng mười năm, dù sao chúng ta cũng phải tìm một lý do chứ.

Hoa Bích Nhi nhìn Lương Vũ nói.

- Chúng ta cần cọ xát với một tông môn, nhưng xung đột phải nằm trong phạm vi có thể khống chế được.

- Ý của ngươi là…

- Ví dụ như trong vòng mười năm này không ngừng phát sinh xung đột nhỏ, nhưng mười năm sau chúng ta mới bắt đầu quyết chiến.

Hoa Bích Nhi chậm rãi nói.

- Mà mười năm sau gốc rễ đại đạo thiên hà Chủng Thiên tàn lụi, đến lúc đó ngươi cảm thấy ai còn có tâm tư tìm chúng ta giải quyết chuyện này nữa?

- Ngươi có từng nghĩ tới trường hợp, mười năm sau thế lực này càng trở nên điên cuồng hơn không?

Liễu Yên Nhi trầm ngâm môt chút rồi nói.

- Sau lưng chúng ta có Diệp công tử.

Hoa Bích Nhi khẽ mỉm cười nói.

- Diệp công tử đồng ý ở lại Bách Bảo các chung sta?

Ánh mắt Liễu Yên Nhi lập tức phát sáng lên.

- Đúng vậy.

Hoa Bích Nhi gật đầu một cái.

- Có Diệp công tử trấn giữ, chúng ta cũng không cần lo lắng gì nữa.

Liễu Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm nói.

Gây mâu thuẫn với các đại thế lực chẳng khác gì xiếc đi dây.

Chỉ một chút sơ sẩy thôi sẽ ngã chết.

- Vậy chúng ta phải thương lượng kỹ càng một phen.

Lương Vũ nhẹ nhàng nói.

Khi ba người hoa Bích Nhi đang mưu đồ, Diệp Hạo đi tới thư phòng của Hứa Kính Tông.

- Diệp công tử.

Hứa Kính Tông vội vàng đứng lên hành lễ.

Nếu như trước đó Hứa Kính Tông kính ngưỡng Diệp Hạo, vậy lúc này lại chính là kính sợ.

Tu sĩ trong sân đa phần đều bị xoá ký ức, nhưng hắn và Hứa Tĩnh lại không bị xoá.

- Ta và Hứa Tĩnh cũng được coi là hữu duyên.

Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề.

- Ta sẽ cho ngươi một cơ duyên.

- Cơ duyên?

Nghe đến đây ánh mắt Hứa Kính Tông tràn đầy sáng rực.

- Mong công tử chỉ rõ.

- Mười năm sau gốc rễ đại đạo của thiên hà Chủng Thiên sẽ chết, đến lúc đó thiên hà Chủng Thiên sẽ trở thành một nơi tuyệt vọng.

Diệp Hạo lại đổi đề tài nói.

Con mắt Hứa Kính Tông co rụt lại.

- Diệp công tử, điều ngươi nói là thật sao?

Tin tức này thật sự quá chấn động.

- Ngươi nghĩ ta đang đùa giỡn với ngươi sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tin tức này quá kinh người.

Rất lâu sau Hứa Kính Tông mới tiêu hoá được tin tức này.

- Diệp công tử, không biết cơ duyên mà ngươi nói là gì?

- Ngươi biết một khi thiên hà Chủng Thiên trở thành nơi tuyệt vọng sẽ có kết cục gì không?

- Kết cục gì?

- Tu vi của các ngươi không thể tăng lên nữa, đồng thời tài nguyên cũng sẽ không sinh ra.

Trái tim Hứa Kính Tông không khỏi chậm nửa nhịp, sau một lúc hắn mới trầm giọng nói.

- Diệp công tử, cơ duyên mà ngươi nói có phải là để Chung Hoa môn chúng ta thừa dịp mười năm này cố gắng lấy thật nhiều tài nguyên?

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ta sẽ đưa một vị hộ đạo giả Kim Thế cảnh hậu kỳ cho Chung Hoa môn các ngươi, mà việc Chung Hoa môn các ngươi cần làm là cướp đoạt tài nguyên trong mười năm này.

- Không từ thủ đoạn?

- Đúng vậy, không từ thủ đoạn.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Hứa Kính Tông nói.

- Đương nheien có một vài nơi không thể trêu chọc thì cũng đừng trêu chọc vào.

- Diệp công tử, những tài nguyên này Chung Hoa môn hoàn toàn không cần, chỉ cần sau khi gốc rễ đại đạo của thiên hà Chủng Thiên sụp đổ, Chung Hoa môn có thể ở bên cạnh ngươi là được.

Hứa Kính Tông nghĩ một hồi liền quỳ hai gối xuống trước mặt Diệp Hạo.

Hứa Kính Tông hoàn toàn có thể tượng tượng đến lúc đó các đại thế lực vì tranh đoạt tài nguyên mà tạo ra cuộc chiến đẫm máu cỡ nào.

Mà Chung Hoa môn căn bản hoàn toàn không thể nào sống sót được trong thời đại đó/

- Phần tài nguyên cướp được chia chín một.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Về chuyện đi theo ta, để mười năm sau rồi nói.

Hứa Kính Tông mừng rỡ.

Diệp Hạo không cự tuyệt có nghĩa là vẫn còn hi vọng.

- Diệp công tử, đợi đến khi Chung Hoa môn phát triển đến trình độ nhất định thì có thể đi vay mượn được không?

Hứa Kính Tông đột nhiên hỏi.

- Vay mượn?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Đúng vậy, dưới sự trợ giúp của hộ đạo giả ngươi, Chung Hoa môn sẽ phát triển bùng nổ, tới lúc đó chúng ta có thể coi đây là thời cơ, tỉ như lấy tài sản của tông môn đi thế chấp.

Hứa Kính Tông nhẹ nhàng nói.

- Dù sao đến lúc đó tông môn thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

- Cách của ngươi đủ độc đấy.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Hứa Kính Tông nói.

- Nhưng không ai trong số các thể lực cho vay kia là người tốt cả.

Hứa Kính Tông cười hắc hắc nói.

- Chuyện này ngươi cứ tự mình xử lý.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Còn nữa. . . Diệp công tử, ta muốn biết chúng ta có thể động vào thế lực cấp bậc gì?

Hứa Kính Tông trầm mặc một chút lại hỏi.

- Làm sao? Ngươi muốn đụng vào thế lực có Kim Thế cảnh đỉnh phong toạ trấn?

- Nếu như bình thường chắc chắn ta sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ thì ta lại không chắc.

- Không sao, cho dù đối phương có cấp bậc kia toạ trấn cũng không cần để ý.

Lời nói của Diệp Hạo đã củng cố lòng tin cực lớn cho Hứa Kính Tông.

Diệp Hạo trò chuyện với Hứa Kính Tông một hồi rồi mới đi ra khỏi thư phòng của hắn.

Từ xa, hắn thấy một thiếu nữ bạch y như hoa như ngọc đến ần.

- Ta nên gọi ngươi là Thánh nữ hay Liễu Yên Nhi đây?

Diệp Hạo cười nói.

- A! Sao ngươi biết thân phận của ta?

Liễu Yên Nhi ngạc nhiên.

- Ngay đó lúc ta hỏi tên ngươi, ngươi né tránh không trả lời, ta cũng đoán ra ngươi là Liễu Yên Nhi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vả lại khi cao tầng Bách Thảo các xuất hiện lại không có một người nào gọi tên ngươi, từ đó ta cũng chắc chắn rằng ngươi chính là Liễu Yên Nhi.

- Ta còn tưởng rằng ta giấu kỹ lắm.

Liễu Yên Nhi ngượng ngùng nói.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Diệp Hạo lại dời chủ đề.

- Ta muốn tới gặp ngươi một chút.

Liễu Yên Nhi cả gan nói.

Liễu Yên Nhi đương nhiên biết mình không xứng với Diệp Hạo, nhưng nàng vẫn hi vọng xa vời có thể đứng ở bên cạnh hắn.

- Mang ta dạo chơi.

Diệp Hạo đón nhận ánh mắt của Liễu Yên Nhi nói.

- Được được.

Liễu Yên Nhi vui mừng nói.

Ở một góc tối, Hứa Tĩnh nhìn theo hướng mà Diệp Hạo và Liễu Yên Nhi rời đi, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Không cam tâm?

Hứa Kính Tông xuất hiện ở bên người Hứa Tĩnh hỏi.

- Cha, ngươi cảm thấy ta sẽ cam tâm sao?

Hứa Tĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm nói.

- Ta không hiểu Diệp công tử ưu tú như vậy, tại sao lại muốn đoạt nữ nhân cùng ta?

Ba!

Khiến Hứa Tĩnh không ngờ rằng Hứa Kính Tông lại cho hắn một cái tát.

- Cha, tại sao ngươi lại tát ta?

Hứa Tĩnh ngạc nhiên không thể tin thốt lên.

- Diệp công tử đoạt nữ nhân với ngưoi? Cho dù không có Diệp công tử, ngươi cảm thấy ngươi có thể ôm được nữ nhân về sao?

Hứa Kính Tông cười lạnh nói.

- Liễu Yên Nhi có tu vi gì, Tương Lai cảnh, mà ngươi thì sao? Cũng chỉ là Thần Hoàng cảnh cỏn con mà thôi, chênh lệch giữa hai ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không thấy?

- Nhưng Diệp công tử có thể giúp ta ôm mỹ nhân về?

Hứa Tĩnh đỏ hồng mắt nói.

- Dựa vào cái gì?

Hứa Kính Tông lạnh lùng hỏi.

Hứa Tĩnh nghẹn họng.

- Ngươi nói cho ta biết, dựa vào cái gì Diệp công tử phải giúp ngươi?

Hứa Kính Tông nhìn Hứa Tĩnh nói.

- Diệp công tử thiếu nợ Chung Hoa môn chúng ta chắc?

- Cha, ta không cam tâm.

Một lát sau Hứa Tĩnh rơi lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận