Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3320: Trận Pháp Chi Tranh

Cả người Chu Vân Hổ đều bị choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Trận pháp mà sư tôn nghiên cứu xảy ra vấn đề?

- Ngươi lấy trận pháp này để đi kiểm tra Ám tộc thâm nhập vào thành trì?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi đang lấy sinh mệnh của ngàn vạn tu sĩ Ung thành ra để đùa đấy à?

Lời nói của Diệp Hạo khiến sắc mặt Chu Vân Hổ trắng bệch.

Dùng đầu gón chân để đoán cũng có thể đoán ra lúc này Ung thành không biết đã có bao nhiêu Ám tộc vào ẩn núp.

- Công tử.

Lúc này một nam tử người khoác khôi giáp đi tới trước mặt Diệp Hạo chắp tay nói.

- Có chuyện gì?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi có thể cải tiến được trận pháp hay không?

Nam tử kia trầm giọng nói.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ta là Phó thành chủ Ung thành, công tử nế có thể cải tiến được trận pháp, ngươi chính là ân nhân của Ung thành ta.

Nam tử kia kích động nói.

- Cải tiến trận pháp? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Chu Vân Hổ hừ lạnh một tiếng.

- Ta thừa nhận trận pháp của sư tôn ta có sơ hở, nhưng không có nghĩa là ngươi có tư cách cải tiến.

Diệp Hạo không thèm nhìn hắn lấy một lần.

Hai tay hắn khắc họa từng phù văn trong trong hư không, nhưng phù văn này giống như tinh linh nhảy múa giữa không trung.

Tỏa ra ánh sáng lung linh, trông rất đẹp mắt.

- Đây là phù văn gì?

- Phù văn trận đạo.

- Vì sao ta lại xem không hiểu?

- Đừng nói giỡn chứ? Ngươi là đại sư đấy.

- Vấn đề là người ta là tông sư cơ.

- Tông sư? Ngươi chắc mình không phải đang nói đùa chứ?

- Đúng vậy, tông sư sao lại trẻ tuổi như vậy?

- Phù văn trận đạo mà hắn bố trí ta mặc dù xem không hiểu, nhưng ta biết đây là phù văn tông sư cấp.

- Chẳng lẽ trì độ trận đạo của vị này còn có thể so được với Lưu Xuân Huy?

- Một trận pháp không thể hiện được điều gì.

Kỳ thật trong lòng đại sư kia biết rõ ai hơn ai kém.

Nhưng tự nhiên đắc tội với người khác, hắn làm sao dám nói chứ?

Không qua bao lâu, một tầng ánh sáng xuất hiện ở trước cổng thành trì.

- Bây giờ có thể rồi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đi vào nhà tù mang hai Ám tộc tới đây.

Phó thành chủ Ung thành trầm ngâm một chút nói.

Hắn cần phải kiểm tra hiệu quả của trận pháp này.

- Không cần phiền toái như vậy.

Diệp Hạo nói xong, hắn điểm một chỉ về phía trận pháp, sau một khắc trận pháp kia liền tản ra ánh sáng lộng lẫy chói mắt, hàng trăm tu sĩ gần đó đều bị bao phủ ở bên trong.

- A.

- Mắt ta không thể nhìn thấy nữa.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lập tức có mấy chục tu sĩ che mắt lại, thống khổ thét lên.

Phó thành chủ Ung thành lập tức nhận ra, hắn vung tay lên, một lượng lớn tướng sĩ tinh nhuệ tiến lên bao vây mấy chục tu sĩ kia lại.

- Các ngươi làm cái gì vậy?

- Chúng ta không phải là Ám tộc.

Mấy chục tu sĩ hoảng sợ nói.

- Có phải hay không, kiểm tra là biết.

Phó thành chủ Ung thành vừa nói xong, thần niệm của hắn liền vọt tới mấy chục tu sĩ kia bắt đầu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, kết quả mấy chục tu sĩ này đều là Ám tộc.

- Không tốt.

- Chạy mau.

Khi mấy chục tu sĩ Ám tộc nhận ra thức hải của mình bị xâm nhập, bọn họ lập tức lựa chọn chạy trốn.

Nhưng Trương Liên Bình làm sao có thể bỏ qua cho họ được chứ?

Thần niệm bá đạo hoá thành xiềm xích quấn chặt lấy bọn họ.

- Các ngươi đã đưa bao nhiêu người vào rồi?

Trương Liêu Bình âm trầm chấp vấn nói.

- Ám tộc chúng ta đi vào không có một vạn thì cũng tám ngàn, buồn cười là Lưu Xuân Huy tự xưng là người sáng tạo ra trận pháp phân biệt Ám tộc nhưng lại không biết rằng trận pháp mà hắn sáng tạo ra chỉ có thể phân biệt được Ám tộc thấp nhất.

Một Ám tộc ha ha cười nói.

- Trương Liêu Bình, Ung thành kết thúc rồi.

Trên mặt Trương Liêu Bình lộ ra thần sắc dữ tợn.

Khi thần niệm của hắn muốn đánh nát linh hồn của đối phương, mấy chục Ám tộc đều đồng loạt lựa chọn tự bạo.

Linh hồn tự bạo.

Nhìn thấy đám Ám tộc hoá thành tro bụi, Trương Liêu Bình trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Công tử, hiện tại Ung thành cần sự trợ giúp của ngươi.

Diệp Hạo trầm ngâm không nói.

- Công tử, hiện tại có lẽ số lượng Ám tộc lẻn vào cũng không ít, nếu để bọn hắn hành động, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết thảm.

Trương Liêu Bình nhìn thấy Diệp Hạo như vậy lập tức trở nên gấp gáp.

- Thôi được rồi, ngươi đi thông báo cho Thành chủ Ung thành các ngươi trước đi.

Diệp Hạo khẽ thở dài một cái nói.

- Tiếp theo ta sẽ để trận pháp bao phủ toàn bộ Ung thành.

- Cảm tạ.

Trương Liêu Bình vừa nói xong, một phân thân của hắn đã xuất hiện ở Phủ thành chủ.

Thành chủ Trương Thao Thiên đang tiếp kiến một lão giả.

- Thành chủ, không tốt rồi.

Phân thân của Trương Liêu Bình vừa xuất hiện lập tức nói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Trương thao Thiên cảm thấy nặng nề.

Trương Liêu Bình đang định nói bỗng phát hiện Trương Thao Thiên đang đón tiếp Lưu Xuân Huy.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trương Liêu Bình, Lưu Xuân Huy lộ vẻ không vui.

- Xem ra ta cần phải né một lúc nhỉ.

- Lưu trưởng lão, ngươi nói gì vậy?

Trương Thao Thiên lập tức vừa cười vừa nói.

Ngay sau đó hắn nhìn Trương Liêu Bình quát lớn.

- Còn không mau nói?

Trương Liêu Bình đành phải cắn răng nói.

- Trận pháp mà Lưu trưởng lão tạo ra có vấn đề nên đã để rất nhiều Ám tộc trà trộn vào Ung thành.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Lưu Xuân Huy lập tức trầm xuống.

Trận pháp phân biệt Ám tộc là tác phẩm đắc ý của hắn, vả lại Ung thành vì mua trận pháp này mà đã trả một cái giá tiền rất lớn.

Nhưng bây giờ lại bị Trương Liêu Bình nói là có vấn đề.

- Ngươi kể rõ ràng chuyện này lại đi.

Trương Thao Thiên nghiêm mặt nói.

Chuyện này liên quan đến tính mệnh của cả toà Ung thfành chúng ta.

Không được khinh thường.

Trương Liêu Bình suy nghĩ một hồi rồi kể lại mọi chuyện.

Khi Trương Thao Thiên nghe được chuyện trận pháp mà Diệp Hạo tiện tay tạo ra đã tìm được mười mấy Ám tộc, trái tim không khỏi chậm nửa nhịp.

Điều này có nghĩa là gì?

Số lượng trà trộn vào đã đến một con số vô cùng đáng sợ.

Trương Thao Thiên lập tức xuất hiện ở cửa thành.

Ở cửa thành hắn nhanh chóng thấy được Diệp Hạo đang đứng thẳng lưng.

- Công tử, còn chưa thỉnh giáo tiin tính đại danh?

- Ta họ Diệp.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử, xin ngươi ra tay giúp đỡ chúng ta quét sạch Ám tộc trà trộn vào Ung thành.

Trương Thao Thiết nghiêm túc nói.

Diệp Hạo đang định nói bỗng thân ảnh Lưu Xuân Huy xuất hiện ở đối diện hắn.

- Các hạ là ai?

- Ta nói, ta họ Diệp.

Diệp Hạo nhìn Lưu Xuân Huy một cái.

- Làm sao? Các hạ không dám lấy tính danh thật ra gặp người?

Lưu Xuân Huy cười lạnh nói.

- Nếu như vậy, ta không thể không hoài nghi thân phận của ngươi được.

- Ta từ vực dưới lên, nói ngươi cũng không biết.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Thì ra là rác rưởi từ vực dưới.

Lưu Xuân Huy ha ha nở nụ cười.

- Ta còn tưởng là hậu nhân của danh môn nào chứ?

- Trận pháp mà ngươi tạo ra còn không bằng ta, nếu nói như vậy, chẳng phải ngay cả rác rưởi mà ngươi cũng không bằng?

Diệp Hạo nhìn Lưu Xuân Huy chậm rãi nói.

- Làm càn.

Chu Vân Hổ giận tím mặt nói.

- Chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Chu Vân Hổ chỉ cảm thấy Diệp Hạo hoá thành mãnh thú hồng hoang lao tới, mà ở trước mặt mãnh thú hồng hoang này hắn chẳng khác gì sâu kiến nhỏ yếu.

Tâm thần hắn lập tức đờ đẫn.

Cả người đã bị doạ sợ.

Nhìn thấy Chu Vân Hổ ngây người như phỗng, sắc mặt Lưu Xuân Huy trầm xuống.

- Chu Vân Hổ là đệ tử của ta đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận