Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2805: Hắn Sớm Đem Ngươi Quên

Tài nguyên trên người Diệp Hạo ất nhiều.

Đừng nói tăng Diệu Ngọc lên tới đỉnh cao nhát của Nửa Bước Cấm Kỵ, dù có đẩy Diệu Ngọc đến Siêu Thoát cảnh cũng không có vấn đề gì.

Vì sao?

Đừng quên Diệp Hạo chiếm được tài nguyên của mấy trăm vị thiêu iêu của các vực.

Những thiên kiêu này không một người nào không được nhận ngàn vạn sủng ái của văn minh mình.

Tài nguyên trên người bọn họ đều là loại tài nguyên hiếm có đứng đầu.

Mà bây giờ đều ở trong túi Diệp Hạo.

Nửa tháng sau, trên mặt Diệu Ngọc tràn đầy khổ sở.

- Diệp công tử, những thứ ngươi nói ta đều không hiểu.

Nửa tháng này Diệp Hạo giúp Diệu Ngọc tăng cường tư chất.

Nhưng Diệu Ngọc muốn thích ứng cũng cần phải có thời gian dài tích luỹ.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền ném cho Diệu Ngọc một cái bồ đoàn.

- Đây là cái gì?

Diệu Ngọc tò mò hỏi.

- Đây là bồ đoàn được bện từ Đạo Tằm.

Diệp Hạo giải thích.

- Đạo Tằm?

Diệu Ngọc hoảng sợ nói.

Đạo Tằm chính là biến chủng của Thần Tằm, thuộc về loại chỉ có gặp mà không thể cầu.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Vậy giá trị của cái bồ đoàn này…

- Bồn đoàn này cho dù là cao thủ Thần Hoàng trung giai vẫn có hiệu quả.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Bởi vậy ngươi có thể yên lòng ngồi ở phía trên tu hành.

- Diệp công tử, ngươi đối với ta thật tốt.

Diệu Ngọc nhìn Diệp Hạo ôn nhu nói.

Diệp Hạo để ý thấy ánh mắt Diệu Ngọc lộ ra cảm xúc thất thường mới vừa cười vừa nói.

- Gặp gỡ tức là duyên.

Ánh mắt Diệu ngọc trở nên ảm đạm lại.

Lời này của Diệp Hạo có ý gì, nàng làm sao không hiểu đây?

Nhưng Diệu Ngọc vẫn không muốn từ bỏ.

- Diệp công tử, ta có thể trở thành thị nữ của ngươi không?

- Ngươi có thể từ bỏ Dược Hương các được không?

Diệu Ngọc trầm mặc xuống.

- Ngươi phải biết không bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi Đan vực, mà đến lúc đó ngươi có thể rời đi cùng ta sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Diệu Ngọc nói.

- Ngươi không thể, ngươi có thể buống bỏ tông môn của ngươi được không?

Diệu Ngọc há to miệng, nàng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.

- Tu hành đi.

Diệp Hạo nói xong liền dời chủ đề.

Thời gian một năm trôi qua rất nhanh.

Diệp Hạo phát hiện mình ở trong động không hề tăng một chút nội tình nào.

Thứ tăng lên chỉ là tu vi.

Nhưng điều này cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa gì đối với Diệp Hạo.

Hắn tuỳ thời đều có thể tăng tu vi lên.

- Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan quá nghịch thiên.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Hiện tại chỉ có thể giải thích như vậy.

Ý nghĩa là ở Thần Hoàng cảnh này, Diệp Hạo dùng bất kỳ tài nguyên gì đều khó có thể gia tăng nội tình của mình.

- Đây cũng là chuyện tốt.

Ngay sau đó Diệp Hạo cũng trở nên bình thường trở lại.

Không thể thăng thì có thể không tăng.

Nhưng vậy nghĩa là bản nguyên của hắn đã tăng đến cực hạn.

Đúng vậy.

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến chuyện, đã có Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan, vậy chẳng lẽ sẽ có Đại Lục Đạo Luân Hồi Đan sao?

Nếu có Đại Lục Đạo Luân Hồi Đan, vậy sẽ ứng với cấp bậc gì?

Nửa Bước Cấm Kỵ, không thể nào.

Chẳng lẽ là Cấm Kỵ cảnh sao?

Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp hạo cũng tràn đầy lửa nóng.

Có cơ hội nhất định phải hỏi thăm Lục Đạo mới được.

Đáng tiếc rằng Diệp Hạo không có phương tức để liên hệ với Lục Đạo chúa tể.

Nhưng cho dù là vậy thì đã thế nào?

Chẳng lẽ Lục Đạo chúa tể lại không hiện thân trước mặt hắn sao?

- Thời gian cũng đã đến.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền tiến vào thời không lĩnh vực do chiến hạm hoàng cấp đỉnh phong chế tạo.

Trên người Diệp Hạo không chỉ có một chiếc chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong.

Đây cũng là lý do vì sao hắn lại dám đưa cho Diệu Ngọc một chiếc chiếm hạm.

- Tu hành thế nào rồi?

- Các phương diện đều đã tăng đến Thần Vương cảnh cực hạn, tuỳ thời ta đều có thể dẫn bạo lôi kiếp.

Hai con mắt Diệu Ngọc loé lên ánh sáng rực rỡ nói.

Ba mươi năm này Diệu Ngọc ngoại trừ tăng vọt bản nguyên ra, tầm mắt của nàng cũng đã được mở rộng.

Tất cả những thứ này đều là nhờ Diệp Hạo.

Hiện tại nàng tràn đầy cảm cảm tạ đối với Diệp Hạo.

- Vậy chúng ta đi đến chỗ hẹn thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Được.

Diệu Ngọc gật đầu.

Những năm này trong lòng Diệu Ngọc vẫn luôn kìm nén một hơi.

Lúc Diệp Hạo thu hồi không gian lĩnh vực, Đan Linh và Kiếm Cao Ca cũng không còn ở nơi này nữa.

Hai người bọn họ căn bản cũng không lấy được quá nhiều ngày tu hành ở động tốt nhất này.

Trụ sở đệ tử kim bài.

Sáng sớm hôm nay có rất nhiều đệ tử đã đến từ lâu.

- Ta nói nè, mới sáng sớm mà ngươi đã gọi ta đến đây làm ái gì vậy hả?

Một nữ tử dụi dụi con mắt nhập nhèm bất mãn nói.

- Hôm nay là ngày mà Diệu ngọc và Niệm Lan quyết đấu.

Một nữ tử áo xanh bên cạnh cô gái thấp giọng nói.

- Diệu Ngọc? Niệm Lan?

Thiếu nữ kia suy nghĩ một chút rồi nói.

- Hai người bọn họ quyết đấu thì có gì đáng xem chứ?

- Vậy ngươi có biết hôm nay ngoại trừ hai người đó còn có ai xuất hiện không?

- Ai vậy?

- Cái vị mà ngươi nhớ mãi không quên đấy.

Nữ tử áo xanh vừa nói xong, thiếu nữ đẫy đà kia lập tức lên tinh thần.

- Ngươi nói vị đó cũng sẽ xuất hiện sao?

- Đúng vậy.

Nữ tử đẫy đà lập tức vèo một tiếng chạy nhanh.

- Ngươi đi đâu vậy?

- Ta đi đổi y phục.

Niệm lan nắm lấy một chuôi chiến kiếm màu xanh đứng bình tĩnh ở bên trong đình viện.

Khuôn mặt nàng vẫn bình thản, tựa hồ không hề để trận quyết đấu này ở trong lòng.

Thật sự cần thiết sao?

Nội tình giữa Diệu Ngọc và nàng chênh lệnh rất lớn.

Mà chuyện này không phải nó bổ sung là có thể bổ sung được.

Đương nhiên hai bên chênh lệch rất nhiều cảnh giới vẫn có thể được.

Vấn đề là tu vi của Diệu Ngọc vẫn kém một chút so với nàng.

Trong tình huống này căn bản không có bất kỳ khả năng nào.

Đúng lúc này từ trong đám người bạo phát ra một tràng thanh âm thốt lên.

- Đan Linh đến.

- Đan Linh cũng có hứng thú với cuộc quyết đấu này sao?

- Ngươi nghĩ có thể sao? Đan Linh chính là cao thủ Thần Hoàng cấp, thứ khiến nàng có hứng thú là vị kia cơ.

- Chẳng lẽ Đan Linh cũng thích vị kia sao?

- Cũng không phải không có khả năng này. Chẳng lẽ ngươi cũng thích Đan Linh?

- Không được sao?

- Không phải không được, mà là ngươi cảm thấy Đan Linh sẽ để ý đến ngươi sao?

Sau khi Đan Linh hiện thân, nàng cũng trở thành thần nữ được mọi người ngước nhìn.

Đám oanh oanh yến yến trong sân đều không thể che lấp được hào quang của nàng.

Đan Linh xuất hiện chưa bao lâu, mấy khuê mật như ong vỡ tổ cũng chạy tới.

Các nàng líu ra líu rít nói.

- Đan Linh, ngươi không phải đã động tâm với vị kia rồi đấy chứ?

Trác Hiểu Linh của Đan Mặc môn trừng mắt nhìn nói.

Đan Mực môn!

Bàn về thế lực cũng không hề kém hơn Quách gia, trong tộc cũng có cường giả vô địch toạ trấn.

- Không hề, ta chỉ có một chút hứng thú với vị kia thôi.

Đan Linh cười lắc đầu.

- Ta cho ngươi biết, rất nhiều tình cảm đèu sinh ra từ hứng thú đấy.

Chu Nhã Ngọc của Phượng Tê các cười khanh khách nói.

Phương Tê các không phải tông môn chủ tu Đan đạo.

Nhưng thiên phú về Đan đạo của Chu Nhã Ngọc lại cực cao, bởi vậy tông môn từ sớm đã đưa này tới nơi này.

- Ta đã có vị hôn phu.

Đan Linh nhẹ nhàng nói.

- Vị hôn thê kia của ngươi tới bây giờ còn chưa xuất hiện, ta đoán chừng hắn đã sớm quên ngươi đi rồi.

Như Dật Tiên cửa Vân Dược tông nhẹ nhàng nói.

- Không đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận