Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2646: Đệ Nhất Danh Sơn Khủng Bố

Ngay sau khi chiếm được tin tức này, Diệp Hạo lập tức ngây ngẩn cả người. Tông chủ tổ chức Khô Lâu là cường giả nửa bước cấm kỵ đấy.

Thế lực như vậy cũng sẽ bị đánh nát?

- Ai ra tay?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Tà Tổ.

Hoàng Thập Nhất nói khẽ.

- Tà Tổ?

Nghe vậy Diệp Hạo lập tức nhớ tới thanh niên tóc trắng như tuyết mà mình gặp tại Đệ Nhất Danh Sơn. Chỉ là, sao Tà Tổ lại có năng lực này được?

Công pháp vị ấy tu hành chỉ là Chẩn Hoàng cấp mà thôi.

- Trầm Diệu Hương đâu?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ngay vừa rồi Trầm Diệu Hương thông qua thủ đoạn đặc thù của tổ chức Khô Lâu để phát tín hiệu cầu cứu đến ta.

Hoàng Thập Nhất trịnh trọng nói.

- Không phải đang lừa gạt đấy chứ?

Diệp Hạo không thể không hoài nghi được.

- Không biết.

Hoàng Thập Nhất do dự một chút vẫn nói.

- Tổ chức Khô Lâu bị đánh bại, chuyện này cả thiên hạ đều biết.

Diệp Hạo không khỏi nhìn Hoàng Thập Nhất một cái.

Câu nói này của Hoàng Thập Nhất là có ý gì?

Còn không phải ẩn ý nói cho hắn... Trầm Diệu Hương sẽ không lừa gạt nàng sao?

Đối với điều này Diệp Hạo rất vui mừng. Có lẽ là do ở tổ chức sát thủ quá lâu, tính cách của Hoàng Thập Nhất cũng trở nên âm u máu lạnh hơn. Những năm này Diệp Hạo vẫn luôn muốn cải thiện, chỉ là hiệu quả vẫn không hề rõ ràng. Bởi vậy cách làm của Hoàng Thập Nhất hiện giờ thật sự khiến Diệp Hạo cảm thấy rất vui mừng.

- Mang ta đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Công tử.

Nhìn thấy Diệp Hạo muốn đi Hoàng Thập Nhất lại lo lắng nói.

- Ta lo lắng...?

- Không sao đâu, cho dù có bị lừa, ta vẫn có thể ứng phó được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Đi ra khỏi Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo liền triệu hồi ra một chiếc chiến hạm Hoàng cấp cao cấp.

Chiến hạm phóng ra quang diễm kinh khủng, nhanh như chớp chở hai người Diệp Hạo rời khỏi. Không qua bao lâu bọn họ đã đến địa điểm mà Trầm Diệp Hương gửi cho Hoàng Thập Nhất.

Diệp Hạo hít hà một hơi, trong mắt dần trở nên ngưng trọng.

- Mùi máu tanh thật nồng.

- Trầm Diệu Hương sẽ không phải...?

Sắc mặt Hoàng Thập Nhất lập tức biến đổi.

Sau khi hai người đi xuống khỏi chiến hạm mới phát hiện toàn bộ sát thủ nơi này đều đã bị giết chết. Nhìn có thể thấy đây chính là một cứ điểm ngầm của tổ chức Khô Lâu. Đáng tiếc rằng toàn bộ sát thủ nơi này đều đã bị giết chết.

- Kiểm tra cẩn thận một lần.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Khi Diệp Hạo kiểm tra đã phát hiện một truyền tống trận. Chỉ là rất nhanh Diệp Hạo lại phát hiện truyền tống trận này đã bị phá hư, nói cách khác không thể nào biết được đầu bên kia truyền tống trận là ở đâu?

- Trầm Diệu Hương có lẽ đã rời khỏi rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Hy vọng là vậy.

Hoàng Thập Nhất không xác định nói.

Khi hai người Diệp Hạo chuẩn bị rời khỏi, bỗng cách đó không xa xuất hiện một thanh niên yêu tà tóc trắng như tuyết.

- Xem ra ngươi có quan hệ không ít với Trầm Diệu Hương nhỉ.

Thanh niên yêu tà nhìn Diệp Hạo nói.

- Năm đó ngươi lừa gạt ta.

Kim thân của Diệp Hạo cảm ứng một lần, phát hiện vị này đạt đến Thần Hoàng cực hạn.

Thần Hoàng cực hạn!

Phải biết sau khi đi đến một bước này, tiếp theo là có thể đặt chân nửa bước cấm kỵ.

- Không có.

Khiến Diệp Hạo không ngờ là Tà Tổ lại lắc đầu.

- Dựa theo lời ngươi nói, ngươi cùng Chu Tổ kẻ tám lạng người nửa cân, thé nhưng bây giờ ngươi đã đi đến trình độ nào?

- Đệ Nhất Sơn không hề đơn giản như ngươi nghĩ.

- Ngươi có ý gì?

Diệp Hạo tựa hồ nhật ra được điều gì đó.

- Năm đó thứ ngươi thấy chỉ là phía ngoài của Đệ Nhất Sơn mà thôi, còn ta lại tiến vào bên trong Đệ Nhất Sơn.

Tà Tổ thong thả nói.

- Bên trong Đệ Nhất Sơn có gì?

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết dù là cường giả cấm kỵ chân chính cũng không dám xông loạn vào Đệ Nhất Sơn.

Tà Tổ ngưng trọng nói.

- Cái gì?

Diệp Hạo biến sắc.

Đệ Nhất Danh Sơn khủng bố như vậy sao?

- Đệ Nhất Sơn có xếp hạng thế nào, ngươi cảm thấy chỉ là hư dang thôi sao?

Khi nói câu này Tà Tổ ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

- Thần Hoàng ở trước mặt Đệ Nhất Sơn cũng chỉ là giun dế.

- Sao ngươi lại tàn sát tổ chức Khô Lâu?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi hỏi.

Dù Tà Tổ đi tới Thần Hoàng cảnh cực hạn, nhưng cũng không thẻ nào làm đối thủ của cường giả nửa bước cấm kỵ được?

Chênh lệch giữa hai bên chính là chất.

Diệp Hạo nói xong trong tay hắn liền xuất hiện một khối cổ ấn tràn ngập uy áp. Ngay khi cổ ấn xuất hiện, chó con trong tiểu thế giới của Diệp Hạo bỗng nhiên mở ra hai mắt.

- Phiên Thiên ấn.

Khắp khuôn mặt chó con đều là vẻ kinh ngạc.

- Phiên Thiên ấn?

Diệp Hạo nghi hoặc nói.

- Không ngờ ngươi lại biết Phiên Thiên ấn?

Tà Tổ vừa nói đến đây cờ chiến trong tiểu thế giới của Diệp Hạo lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn, tiếp lấy tản ra một vầng ánh sáng nhu hòa bao trùm cả người Diệp Hạo ở trong.

- Không ngờ vị kia thực sự giao cấm kỵ pháp bảo cho ngươi.

Tà Tổ lập tức nhận ra.

Ngay sau đó Tà Tổ lại thu cổ ấn về.

- Trở về đi.

Diệp Hạo nói với cờ chiến.

Cờ chiến vèo một cái lại trở về bên trong tiểu thế giới.

- Đệ Nhất Danh Sơn lại giao Phiên Thiên ấn cho ngươi?

Diệp Hạo cực kỳ ngạc nhiên.

- Chỉ là để tạm bên người ta thôi, ngươi cho rằng thực sự sẽ cho ta sao?

Tà Tổ cười lạnh nói.

- Vì sao ngươi muốn đuổi giết Trầm Diệu Hương?

- Bởi vì trong tay Trầm Diệu Hương có Tị Kiếp hỏa.

- Ngươi nghĩ tập kết đủ ba mươi hai ngọn TỊ Kiếp hỏa là có thể trở thành cường giả cấm kỵ sao?

- Tu vi của ta cho tới bây giờ cũng không thể nào tiến về phía trước được.

- Đệ Nhất Danh Sơn cũng không thể giúp ngươi đặt chân đến nửa bước cấm kỵ?

- Ngươi cho rằng nửa bước cấm kỵ có thể đặt chân dễ dàng đến như vậy sao?

Tà Tổ cười nhạo nói.

- Rất nhiều tu sĩ bề ngoài có đủ tư cách trở thành nửa bước cấm kỵ, nhưng đợi đến khi bọn họ đạt tới Thần Hoàng cực hạn sẽ phát hiện tính lũy của mình chưa đủ, một bước tiếp theo chính là vực sâu ngàn trượng.

Nghe được Tà Tổ nói như vậy Diệp Hạo nghĩ đến mà sợ. Bây giờ hắn mới nhận ra công pháp Bỉ ngạn mà chó con đưa cho mình khủng bố cỡ nào. Phải biết chỉ cần tu hành Bỉ ngạn là có thể phóng tới bước kia. Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn kim thân của hắn là thấy. Bây giờ cách bước kia cũng không còn xa nữa.

- Bây giờ ngươi đã tập hợp được bao nhiêu ngọn Tị Kiếp hỏa?

- Mười tám.

- Nhiều như vậy?

Diệp Hạo giật mình.

Phải biết lấy được Tị Kiếp hỏa cũng không phải là một chuyện đơn giả.

- Bởi vậy Tị Kiếp hỏa ta nhất định phải có được.

Tà Tổ nói đến đây ánh mắt liền rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ta nghe nói trên người của ngươi cũng có Tị Kiếp hỏa.

- Chừng nào ngươi tập hợp hai mươi bảy ngọn Tị Kiếp hỏa thì có thể tới tìm ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Đến lúc đó ta sẽ tặng ngươi Tị Kiếp hỏa của mình.

- Chuyện này là thật?

Trong mắt Tà Tổ trong bắn ra hai đạo thần mang.

Sau khi biết được Diệp Hạo có cờ chiến, Tà Tổ liền hiểu để lấy được Tị Kiếp hỏa trong tay Diệp Hạo thật sự rất khó.

- Những năm này ngươi có thấy ta xuống tay với người có Tị Kiếp hỏa chưa?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta nghe nói trong tay Lôi Thần nhất mạch Lôi Du Vân có một ngọn Tị Kiếp hỏa, mà bây giờ Lôi Du Vân vẫn còn đang ở trong ngục của Viêm Hoàng tông các ngươi.

Tà Tổ nghĩ nghĩ liền nói.

- Tị Kiếp hỏa của Lôi Du Vân đang ở trong tay con gái ta, đúng rồi, ở chỗ ta hiện giờ có năm ngọn Tị Kiếp hỏa.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đây cũng là lý do vì sao ta nói ngươi tụ tập đủ hai mươi bảy ngọn Tị Kiếp hỏa thì đi tới tìm ta.

- Ngươi chắc đến lúc đó không phải là muốn cướp hai mươi bảy ngọn Tị Kiếp hỏa trong tay của ta đấy chứ?

Tà Tổ nghi ngờ Diệp Hạo nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận