Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3185: Đại Ma Vương

Diệp Xuyên nói quỳ liền quỳ, không có chút khí khái đàn ông nào.

- Sao ngươi khẳng định Đông Hoa sẽ thu nhận ngươi?

Diệp Hạo nhìn thanh niên trước mặt nói.

- Đông Hoa các nếu không thu nhận ta, ta cũng sẽ đi lang thang khắp thế giới.

Diệp Xuyên không cần suy nghĩ nói luôn.

- Đại ma vương khủng bố như vậy sao?

Từ trên người Diệp Xuyên, Diệp Hạo tựa hồ cũng đã nhận ra được điểm gì đó.

- Đại ma vương được xưng là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ Vô Khuyết đại lục, những năm này thiên kiêu chết trong tay nàng cũng vượt hơn một trăm người.

Nói đến đây Diệp Xuyên rũ đầu nói.

- Ngươi nói xem, cọp cái như vậy, sao ta dám chứ?

- Tiêu chuẩn để trở thành thiên kiêu ở Vô Khuyết đại lục thế nào?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Ngay cả chuyện này mà ngươi còn không biết?

Diệp Xuyên trợn mắt há hốc mồm nói.

- Những năm này ta vẫn luôn tu hành trong núi.

Diệp Hạo thuận miệng bịa chuyện nói.

- Có được huyền cấp võ hồn chính là thiên kiêu.

- Huyền cấp võ hồn chính là thiên kiêu?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Thiên kiêu các ngươi thật không đáng giá chút nào.

- Ngươi cho rằng huyền cấp võ hồn có rất nhiều sao?

Diệp Xuyên hỏi ngược lại Diệp Hạo.

- Vô Khuyết đại lục có ba trăm tỷ tu sĩ, thế nhưng số lượng người có huyền cấp võ hồn còn chưa tới một ngàn đấy.

- Vô Khuyết đại lục các ngươi thật yếu.

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

Phải biết Diệp Hạo có tận hai đại thiên cấp võ hồn.

- Huynh đệ, ta cũng đã nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi phải giúp ta.

Diệp Xuyên mong đợi nói.

- Ngươi phải biết ta không thể nào cưới nữ ma đầu kia.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Chỉ cần tạm thời lừa nàng thôi, đến lúc đó ngươi tìm một cơ hội chạy đi là xong.

- Ngươi không lo đối phương sẽ trả thù?

- Đến lúc đó ta đã vắt chân lên cổ chạy từ lâu rồi.

- Nếu đã như vậy, ngươi đưa một phần trí nhớ của ngươi cho ta, sau đó ngươi có thể rời đi.

- Để ta sắp xếp một chút.

Diệp Xuyên nói xong liền vội vàng sắp xếp một phần trí nhớ.

Diệp Hạo tiêu hoá xong rồi phất tay nói.

- Ngươi đi đi.

- Ta không phá nổi trận pháp này. D

iệp Xuyên cười khổ nói.

Diệp Hạo vung tay lên liền xây dựng được một truyền tống trận.

Nhìn một màn trước mắt, cả người Diệp Xuyên đều bị choáng váng.

- Ngươi . . . Sao ngươi có thể làm được?

- Lão tử dù sao cũng là một Thần vương, ngươi nói ta có thể làm được hay không đây?

Diệp Hạo nhìn Diệp Xuyên, ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn vậy.

- Thần Vương?

Nghe đến đây Diệp Xuyên run lên một cái.

- Ca, ngươi đừng làm ta sợ.

- Đại ma vương còn cách nơi này một trăm mét.

Diệp Hạo nhìn Diệp Xuyên nói.

- Nếu bây giờ ngươi không đi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

Diệp Xuyên trầm mặc một chút rồi đi vào trong truyền tống trận.

Đợi đến khi Diệp Xuyên rời khỏi, Diệp Hạo mới nhìn về bốn phía.

Thôi xong.

Khăn đội đầu đây?

Tên chết tiệt đó.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua đều không tìm được khăn đội đầu, hắn liền biết mình bị Diệp Xuyên lừa.

Rơi vào đường cùng hắn đành phải hóa thân trở thành bộ dáng của Diệp Xuyên, ngay cả khí tức của hắn cũng được mô phỏng giống như đúc.

Mười mấy giây sau, hai hàng nữ tử người mặc áo giáp màu đỏ xếp ngay ngắn ở trước cửa, tiếp đó một nữ tử mặc chiến bào đỏ che mặt đồng hành với một đôi vợ chồng đi tới.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức rơi vào trên người nữ tử che mặt kia.

Hai con mắt hắn loé lên tia sáng nhàn nhạt.

Tướng mạo của nữ tử trước mặt lập tức xuất hiện trong mắt hắn.

Sau một khắc, trong mắt hắn lộ ra thần sắc không thể tin được.

Không phải nữ tử này quá xinh đẹp, mà là nữ tử này quá xấu.

Những vết sẹo chằng chịt, và khói xanh tỏa ra từ những vết sẹo.

- Gương mặt của nàng tạo sao lại bị huỷ?

Diệp Hạo nhìn một hồi lẩm bẩm nói.

Khi Diệp Hạo đang dò xét, nữ tử kia cũng cảm nhận được mà nhìn về phía Diệp Hạo.

Lúc ánh mắt hai người đụng vào nhau, Diệp Hao khẽ rên một tiếng rồi liên tục lui lại mấy bước.

Không lùi không được.

Tu vi của Diệp Xuyên cũng chỉ là Tử Thần sơ kỳ, mà đại ma vương Từ Viện Viện là Tử Thần đỉnh phong.

Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá nhiều.

Nếu Diệp Hạo biểu hiện ra mình có thể chống lại ánh mắt của Từ Viện Viện, như vậy cũng quá giả rồi.

- Diệp Xuyên, sao ngươi còn chưa thay đồ?

Diệp Hãn Hải nhìn thấy Diệp Hạo người mặc trường sam màu xanh không khoi nhíu mày.

- Chờ một lát, ta đi thay đồ.

Khiến Diệp Hãn Hải không ngờ rằng Diệp Hạo lại nghe nời như vậy, Diệp Hạo nhanh chóng ôm hỷ bào đi vào gian phòng.

Cũng không quá lâu hắn mặc hỷ bào đi ra.

Diệp Hạo phải thừa nhận tu vi của tên gia hoả Diệp Xuyên không ra sao, nhưng dáng dấp của hắn lại rất được.

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

- Không tệ.

Diệp Hãn Hải nghe Từ Viện Viện nói như vậy, trong lòng cực kỳ cao hứng.

- Không biết đều mà ngài đáp ứng trước đó. . . ?

- Cho ngươi.

Từ Viện Viện nói xong trong tay liền xuất hiện một cái bình ngọc.

Diệp Hãn Hải kích động nhận lấy, bên trong bình ngọc có một viên thần đan.

Diệp Hạo trong lòng hơi động.

Không phải vì viên thần đan này mà Diệp Hãn Hải bán con mình đi đấy chứ?

Nhị phẩm Phá Cảnh đan.

Uống một viên Phá Cảnh đan này sẽ tăng tỷ lệ đặt chân lên đến Sinh Thần cảnh.

Nhưng loại Phá Cảnh đan cấp bậc này, tu sĩ Viêm Hoàng tông sẽ không dùng.

Nhị phẩm, xem thường ai vậy?

- Diệp Xuyên, sau này đi Từ gia phải hầu hạ tốt Viện Viện, biết chưa

Diệp Hãn Hải cất bình ngọc đi rồi dặn dò.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Đã biết.

Trong mắt Diệp Hãn Hải tràn ngập nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ sao tiểu tử này lại đổi tính đổi nết vậy?

- Đến lúc phải đi rồi.

Lúc này Từ Viện Viện mở miệng nói.

Diệp Hạo không chút do dự đi ra.

Khi hắn đi tới bên người Từ Viện Viện, nàng dắt tú cầu mà đi, Diệp Hạo đi theo sau lưng Từ Viện Viện.

Ở cửa ra vào là hai mươi mốt con thú mang rợn đang đứng.

Con cầm đầu trên thân mang theo dải lụa đỏ.

Diệp Hạo có chút bối rối.

- Ngay cả loan giá mà ngươi còn không có sao?

- Không có.

Từ Viện Viện thản nhiên nói.

- Ngươi nghĩ đây là trò đùa sao?

Trong lòng Diệp Hạo có chút phẫn nộ.

Cho dù là ở rể, chí ít cũng phải có một chút tôn trọng chứ?

- Nếu ngươi không muốn cưỡi thì đi ở phía sau.

Từ Viện Viện nói mà không có biểu cảm gì.

- Được.

Khiến Từ Viện Viện không ngờ rằng Diệp Hạo nói câu này.

- Ngươi nói nhảm gì vậy?

Diệp Hãn Hải đẩy Diệp Hạo một cái.

- Mau xin lỗi Viện Viện.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Diệp Hãn Hải một cái.

Diệp Hãn Hải rùng mình.

Thật sự là do ánh mắt của Diệp Hạo quá đáng sợ.

- Quên đi.

Từ Viện Viện cũng nhận ra không khí xung quanh không đúng nên thản nhiên nói.

Nàng vung tay lên một cỗ lực lượng nhu hòa liền bao vây lấy Diệp Hạo, dẫn hắn lên ngồi trên con thú đeo dải lụa đỏ.

Thân thể man thú kia run lên một hồi, cùng lúc đó thở phì phò biểu đạt bất mãn với Diệp Hạo.

Từ Viện Viện đang định nói gì đó, Diệp Hạo bỗng vỗ vào đầu nó một cái quát lớn.

- Muốn chết phải không?

Khi hắn nói câu này đồng thời cũng vận dụng một tia uy áp Thần Vương.

Man thú kia lập tức co quắp ngồi trên mặt đất, toàn thân bị hoảng sợ đến run lẩy bẩy.

- Ngươi sao vậy?

Từ Viện Viện không hiểu hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận