Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2726: Ma Đế Tử

- Ngô Đồng, ngươi đi xuống trước đi.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền dời chủ đề.

- Ngươi thực sự không xuống cùng ta?

Ngô Đồng ủy khuất nói.

- Ta vốn không muốn gây sự chú ý với mọi người, nếu đi cùng ngươi tới Thanh Khâu, ngươi cảm thấy đến lúc đó ta sẽ không phải ở trong sự chú ý của vạn người sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Ngô Đồng nghĩ nghĩ, cũng có lý.

- Vậy được rồi.

Ngô Đồng lưu luyến không muốn rời khỏi.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Duyên Mộc rất khó chịu. Bản thân đau khổ theo đuổi như vậy, nhưng Ngô Đồng lại không hề có bất kỳ cảm giác gì. Mà Ngô Đồng quen biết với Diệp Hạo được bao lâu? Lại có cảm giác lưu luyến không rời như vậy chứ?

- Ta có cảm giác ghen ghét ngươi.

Đợi đến khi Ngô Đồng rời khỏi, Duyên Mộc cười khổ nói.

- Ngươi biết có bao nhiêu người ghen ghét ngươi không?

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Duyên Mộc.

- Không nói người ngoài, chỉ nói mỗi trong Mộc tộc, ở Mộc tộc, ngươi đã khống chế trong tay. Hàng vạn thiếu nữ Mộc tộc, ngoại trừ Ngô Đồng ra, ai lại từ chối ngươi?

- Ngươi nói như vậy cũng đúng.

Duyên Mộc nói xong liền rơi vào trầm tư. Sau một lúc Diệp Hạo và Duyên Mộc đã xuất hiện ở lối vào Thanh khâu.

Danh tiếng của Duyên Mộc ở Thần vực cũng rất lớn, bởi vậy cũng không có mấy tu sĩ không biết hắn. Bọn họ nhao nhao tránh ra nhường đường cho Duyên Mộc. Khi Duyên Mộc sắp đi vào cửa Thanh Khâu, một thân ảnh cường tráng cũng trùng hợp đi tới.

Duyên Mộc nhìn đối phương một cái, trong mắt tràn đầy ánh sáng kinh người.

- Duyên Mộc.

Thân ảnh kia bá khí trùng thiên, ma khí toàn thân cuồn cuộn như nước thủy triều, nhanh chân đi về phía hắn. Khi hai người còn cách nahu mười mét, khí thế hai bên lập tức đụng mạnh vào nhau. Hai ngươi giống như cây kim đang so với sợi chỉ vậy.

Đối chọi gay gắt.

Sóng xung kích kinh khủng khiến tu sĩ bốn phía vì đó mà biến sắc.

- Sóng xung kích thật khủng bố!

- Phải biết dù là Duyên Mộc hay Ma Đế Tử cũng đều là Đại Thần Vương.

- Đại Thần Vương?

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng người mà Mộc tộc, Ma tộc đẩy ra là Thần Vương đỉnh phong bình thường sao?

Khi đám người đàm luận, hai con măt của Duyên Mộc và Ma Đế Tử đồng thời phát ra ánh mắt khủng bố.

Đây là va chạm phương diện tinh thần. Có thể nhìn thấy hư không cũng vì đó mà vặn vẹo.

Một giây đi qua!

Hai giây đi qua!

Ba giây đi qua!

Thẳng đến đi qua nửa khắc đồng hồ, hai người vẫn không thể nào phân ra thắng bại.

- Hai vị không bằng nể mặt ta, mọi người ngừng chiến được không?

Đúng lúc này một thanh niên lái một chiến chiến hạm chậm rãi xuất hiện ở cửa sơn môn.

Vừa mới xuất hiện đã bắt đi tâm tư của rất nhiều thiếu nữ.

- Y Bất Hối.

- Đệ Nhất Danh Sơn, Y Bất Hối.

- Chỉ là không biết Y Bất Hối rốt cuộc là Nhân tộc hay là Yêu tộc?

- Nghe nói huyết mạch của Y Bất Hối là kết hợp giữa Nhân tộc và Yêu tộc.

- Không thể nhìn ra căn cơ của Y Bất Hối được.

- Trên người Y Bất Hối có cấm chế do vượn già tiền bối bày ra, ngươi muốn xem thấu, trừ phi có tu vi cấm kỵ cấp.

Trên mặt Y Bất Hối mang theo nụ cười thản nhiên, cứ như vậy mà đi tới chỗ hai người.

Duyên Mộc cùng Ma Đế Tử đồng thời thở dài một hơi.

Vì sao?

Chiến đấu đến bây giờ, ai cũng không làm gì được đối phương?

Điều này nói rõ cái gì?

Bọn họ hiểu rất rõ!

Cứ tiếp tục chiến đấu như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Thế nhưng không ai muốn chịu thua. Y Bất Hối xuất hiện cũng đã cho hai người bậc thang để bước xuống.

- Ta cũng nể mặt Y huynh.

Ma Đế Tử nó xong lập tức lui về sau một bước.

- Hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi.

Duyên Mộc hừ lạnh một tiếng, cũng thu hồi khí thế.

- Chúng ta đến Thanh Khâu là để gặp đệ nhất mỹ nữ của Thần vực.

Y Bất Hối nói xong, trên mặt nở nụ cười hiền hòa.

- Muốn đánh, đến lúc đó không phải còn có rất nhiều cơ hội sao?

Nói xong ba người Y Bất Hối đồng thời cùng đi về phía cửa ra vào.

Khóe miệng Diệp Hạo giật giật một cái.

Tiểu tử Duyên Mộc này cũng quá không đáng tin cậy rồi.

Mẹ nó!

Còn ta thì sao?

Cũng may Duyên Mộc còn chưa đi được mấy bước đã nhớ đến Diệp Hạo.

- Sao ngươi không đi theo?

Lúc này Diêp Hạo mới “như ở trong mộng mới tỉnh” đi tới.

- Đây là thị vệ của Duyên huynh?

Y Bất Hối cảm thấy khá hứng thú hỏi.

- Đúng vậy.

Duyên Mộc gật đầu một cái.

- Nhưng sao ta lại không thể nhìn thấu được hắn?

Khiến Y Bất Hối kinh ngạc rằng không ngờ mình lại không thể nhìn thấu được căn cốt của Diệp Hạo.

- Không phải chỉ cần thử đánh một trận là biết sao?

Ma Đế Tử vừa nói vừa bắt tới bả vai Diệp Hạo.

Lúc Ma Đế Tửu xuất thủ không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì. Dù Duyên Mộc muốn ngăn cản cũng không kịp.

Mắt thấy chuẩn bị đập tới bả vai Diệp Hạo, Y Bất Hối lập tức lôi Diệp Hạo qua một bên.

- Ma Đế Tử, ngươi ra tay với thị vệ, có thấy mất mặt không?

Y Bất Hối vừa cười vừa nói.

Ma Đế Tử ngạc nhiên nhìn Y Bất Hối một cái.

Có thể nói vừa rồi là do hắn đánh lén, nhưng không ngờ rằng Y Bất Hối lại ngăn lại.

- Ta chỉ muốn nhìn xem thị vệ của Duyên Mộc mạnh thế nào thôi.

Ngay sau đó trên mặt Ma Đế Tửu laaoj tức nở nụ cười.

Duyên Mộc tiến liên bảo vệ Diệp Hạo ở sau lưng.

- Có bản lĩnh thì nhắm vào ta đi.

Duyên Mộc không vui nhìn Ma Đế Tử nói.

Ma Đế Tử ra tay với Diệp Hạo chính là đánh thẳng vào mặt Duyên Mộc.

- Nói cứ như ngươi là đối thủ của ta vậy.

Ma Đế tử lãnh đạm nói.

Duyên Mộc đang định tiến lên lại bị Y Bất Hối chặn lại.

- Duyên huynh, nơi này là lối vào Thanh Khâu, dù thế nào chúng ta cũng phải nể mặt người ta một chút, không phải sao?

Y Bất Hối ôn hòa nói.

Ánh mắt Duyên Mộc lóe lên mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định không đánh.

- Ma Đế Tử, ngươi đừng nên khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của ta.

Sau khi bỏ lại những lời này, Duyên Mộc liền mang theo Diệp Hạo đi về phía trước.

Ma Đế Tử nhìn theo bóng lưng của Duyên Mộc, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.

- Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi.

Ma Đế Tử thầm nghĩ trong lòng.

Đợi đến khi đi xa một khoảng, Diệp Hạo cười hỏi.

- Giữa ngươi và Ma Đế Tử có thù hằn gì sao?

- Ma Đế cũng theo đuổi Ngô Đồng.

- Cũng bởi vì điều này?

Diệp Hạo trợn mắt hốc mồm.

- Đây chỉ là ngòi nổ mà thôi, chủ yếu vẫn là bởi vì giữa hai tộc có thù oán.

Duyên Mộc nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Vừa rồi Ma Đế tử xuất thủ ngươi có kịp phải ứng không?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nhìn nét mặt của Diệp Hạo, Duyên Mộc liền hiểu.

Không qua bao lâu, bọn họ đã đi tới một phiên chợ, trên chợ bán đủ mọi thứ.

- Chúng ta sẽ tách nhau ở đây.

Diệp Hạo nhìn bốn phía một hồi nói.

- Được.

Duyên Mộc nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một tấm ngọc phù nói.

- Nếu ngươi cần giúp gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.

Duyên Mộc cũng không phải người ngu. Dù tương lai hắn có thể đủ đạt đến cấm kỵ chi cảnh, nhưng Diệp Hạo nhất định có thể đi đến đỉnh phong.

Bây giờ có cơ hội kết giao, sao hắn lại bỏ qua được chứ?

Diệp Hạo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy ngọc phù.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Phiên chợ nơi này vốn là thị trường giao dịch của người Thanh Khâu, nhưng theo việc một lượng lớn thiếu niên chí tôn đến đây, một vài thiếu niên chí tôn cũng cho phép thuộc hạ của mình mở sạp bày bán hàng.

Diệp Hạo phát hiện đồ giao dịch ở nơi này đủ loại khác nhau, dù một vài tài nguyên khan hiếm cũng có thể tìm thấy tại đây.

- Đóa này Ngọc Điệp hoa bán thế nào?

Diệp Hạo chỉ vào một đóa hoa sặc sỡ màu sắc hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận