Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1533: Rời khỏi Khoáng Sơn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Thật ra, đám người Lão Trương đều xem xét Khoáng Thạch của những đội ngũ trước.

Mà khi bọn hắn nhìn thấy số lượng của những nhóm đi trước, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Một tháng này, không có người nào lười biếng.

Tất cả mọi người đều liều mạng đào mỏ.

Bởi vì chuyện này quan hệ đến việc bọn hắn có thể thoát khỏi nô tịch hay không?

- Số lượng Khoáng Thạch của quặng mỏ số bốn quá nhiều đi a.

- Chúng ta làm sao có thể đuổi kịp đây?

- Số lượng Khoáng Thạch của quặng mỏ số chín cũng rất nhiều đó.

- Trước mắt cao nhất hình như quặng mỏ số mười tám.

- Chúng ta không có cơ hội gì nữa rồi.

- Nếu không có chuyện bất ngờ, lần này khẳng định sẽ thứ nhất.

- Đại Tiểu Thư nhân nghĩa, sau này không biết còn có cơ hội thoát khỏi tiện tịch không?

- Nói vậy, nhưng ai lại muốn đợi nơi này, nếu không cẩn thận đào được mấy thứ bẩn thỉu, thì không còn mạng về nhà nữa đâu.

Toàn trường thảo luận, rốt cục đến phiên quặng mỏ số năm của Lão Trương.

Lão Trương và mấy thợ mỏ thấp thỏm nộp lên Khoáng Thạch.

Bởi vì trước đó, bọn hắn chưa bàn với nhau, vì vậy, ai cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu?

Đến phiên Lão Trương, ánh mắt lão lộ ra nồng đậm cay đắng.

Người khác không biết Lão Trương đào bao nhiêu Khoáng Thạch, nhưng lão có thể không biết mình đào bao nhiêu sao?

Giờ quặng mỏ số năm tổng cộng nộp lên trên 3,423 viên Khoáng Thạch.

Mà hạng nhất, số lượng Khoáng Thạch lại cao tới 3,865 viên.

Lão Trương hắn chẳng lẽ còn có thể có hơn bốn trăm viên?

Hiển nhiên không thể!

Vì vậy, đối mặt ánh mắt tha thiết của đám bạn, Lão Trương chỉ có cuối đầu xuống.

Một viên!

Hai viên!

. . .

Bốn mươi hai viên!

Bốn mươi ba viên!

Sau đó, không có sau đó nữa.

- Lão Trương, chỉ từng này thôi hả?

Thợ mỏ quặng mỏ số năm nhịn không được hỏi.

Lão Trương quay đầu không trả lời.

Trong mắt những thợ mỏ này lộ ra vẻ thê lương.

Mà lúc này, một đôi bàn tay đặt trên bờ vai Lão Trương:

- Ngươi hình như quên ta rồi!

Lão Trương nhìn về phía Diệp Hạo.

Nhưng mà chợt lắc đầu.

Diệp Hạo có thể cầm ra bao nhiêu?

Diệp Hạo mỉm cười vung tay lên rầm rầm, Khoáng Thạch rơi ra đầy đất.

Lão Trương kinh sợ.

Thợ mỏ quặng mỏ số năm kinh sợ.

Thợ mỏ bốn phía cũng kinh hoảng.

Bởi vì Khoáng Thạch mà Diệp Hạo đổ ra phải có hơn mấy trăm khối.

Thanh niên áo lam vốn cũng từ bỏ cơ hội chiếm vị trí đứng đầu, nhưng nhìn thấy vậy, sau đó hứng thú bừng bừng phóng đi.

Một viên!

Hai viên!

. . .

Bốn trăm viên!

Khi thanh niên áo lam đếm tới con số này, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.

Đã bằng với hạng nhất.

Mà trước mặt hắn vẫn còn ba viên Khoáng Thạch?

Bốn trăm lẻ ba viên.

- Thứ nhất.

Thanh niên áo lam kiềm chế vui mừng trong lòng nhìn về phía Tiêu Vũ Hàm.

Tiêu Vũ Hàm quét mắt toàn trường một chút nói:

- Chư vị còn ai chưa lấy Khoáng Thạch ra không? Nếu đã lấy ra, ta tuyên bố kết quả.

Trái tim Lão Trương và những thợ mỏ ở quặng mỏ số năm cũng nhấc lên.

Nhưng lúc này, một trung niên đưa tay ra hiệu nói:

- Đại Tiểu Thư, ta đột nhiên nhớ tới ta còn có một Túi Càn Khôn Khoáng Thạch chưa lấy ra đâu.

Sắc mặt Đám người Lão Trương lập tức thay đổi.

Thanh niên áo lam nhìn trung niên kia, trong mắt càng phóng ra từng tia sát cơ.

Trung niên kia không nhìn uy hiếp của hắn.

Hôm nay, chỉ cần đạt được hạng nhất sẽ rời khỏi đây.

Còn cần để ý hắn sao?

Nghĩ như vậy, trung niên đi lên sân khấu lấy ra một Túi Càn Khôn, tiếp theo từ trong Túi Càn Khôn lấy ra ba mươi tám viên Khoáng Thạch.

- Mã Du, không có ý tứ, đứng đầu là quặng mỏ mười tám của chúng ta.

Nói chuyện là một huyền y thanh niên, hắn cười mỉm nhìn thanh niên áo lam.

Thanh niên áo lam đang định nói gì, Diệp Hạo lại đi lên sân khấu.

- Ta cũng chợt nhớ ra ta còn có một Túi Càn Khôn chưa lấy ra Khoáng Thạch đây.

Diệp Hạo nói tới đây, lần nữa rầm rầm đổ ra một đống Khoáng Thạch.

Mà đống Khoáng Thạch này, số lượng hơn trăm.

Ánh mắt thanh niên áo lam lộ ra vẻ khó tin.

Diệp Hạo lấy ra Khoáng Thạch đã vượt qua lẽ thường.

Bất quá hắn cũng rõ giờ không phải lúc cân nhắc chuyện này, hắn nhìn về phía huyền y thanh niên cười nói:

- Thứ nhất không phải quặng mỏ số mười tám các ngươi rồi, nhỉ?

Huyền y thanh niên lộ ra vẻ kinh nộ.

Ánh mắt nhìn Diệp Hạo đầy dữ tợn sát cơ.

Tiêu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một chút, chợt nhẹ giọng nói:

- Bây giờ ta tuyên bố quặng mỏ số năm, hai trăm mười thợ mỏ đoạt được danh hiệu đệ nhất, ta giờ giúp các ngươi giải trừ nô lệ ấn ký trên người.

Nghe đến đó, tất cả thợ mở quặng mỏ số năm hưng phấn kêu lên.

Lão Trương ngao ngao gọi đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

- Diệp Thiên.

Đại thủ Diệp Hạo không để lại dấu vết vỗ một cái lên cánh tay của Lão Trương.

- Ngươi dùng thần niệm quét qua xem.

Truyền âm là Diệp Hạo.

Lão Trương dùng thần niệm quét qua bỗng chốc khiếp sợ phát hiện trên cánh tay của mình quỷ dị xuất hiện nô lệ ấn ký.

Lão Trương tự nhiên biết đây do Diệp Hạo làm.

Vấn đề Diệp Hạo sao có thể trong thời gian ngắn như vậy thiết hạ nô lệ ấn ký trên người mình.

Nhưng mà vừa nghĩ tới Diệp Hạo có thể lặng yên không một tiếng động trên người mình xóa đi ấn ký, trong lòng Lão cũng bình thường trở lại.

Theo chỗ mi tâm Tiêu Vũ Hàm phát sáng phóng ra từng đạo thần niệm, Diệp Hạo thấy nô lệ ấn ký trên cánh tay mình biến mất theo.

Nô lệ ấn ký thật ra, tương đương với một ổ khóa.

Chỉ có người nắm giữ chìa khoá mới có thể mở.

Tiêu Vũ Hàm thật không có tinh thông Trận Đạo, nhưng nàng chỉ cần nắm giữ chìa khoá thì có thể.

Đợi Tiêu Vũ Hàm giải trừ ấn ký của hai trăm mười thợ mỏ, sau đó nói:

- Các ngươi giờ đã tự do.

Sau đó, Tiêu Vũ Hàm quay người đi.

- Các ngươi đi theo Đại Tiểu Thư đi, nếu không những tên kia lại ra tay với các ngươi đấy.

Mã Du truyền âm cho đám người Diệp Hạo.

Diệp Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một chút.

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn thì Diệp Hạo biết vị này tâm ngoan thủ lạt, hắn rất rõ ràng lúc ấy nếu không phải Lão Trương giúp mình xuất ra Khoáng Thạch, Mã Du khẳng định sẽ giết mình.

Mặc kệ vì điều gì, Diệp Hạo đã quyết định buông tha hắn.

Nếu không thì muốn giết hắn cũng cực kỳ đơn giản.

Tiêu Vũ Hàm cũng nhìn thấy đám người Lão Trương đi theo mình, nhưng nàng không nói gì, chờ đến lúc ra khỏi quặng mỏ, nàng mới quay người nói với nữ tử bên người:

- Tiểu Tử, ngươi đưa bọn hắn về nhà.

- Tuân mệnh.

Thiếu nữ áo tím nói.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Vũ Hàm lại nói:

- Cho mỗi thợ mỏ ba trăm Tiên Thạch.

- Tuân mệnh.

Tiêu Vũ Hàm rời đi, thiếu nữ áo tím lộ vẻ mặt kiêu căng nhìn bọn hắn một chút.

- Nhà của các ngươi ở đâu?

Đám người Lão Trương mồm năm miệng mười báo ra.

Thiếu nữ áo tím suy nghĩ một chút lộ tuyến vung tay lên, một chiếc Vân Chu xuất hiện giữa không trung.

- Tất cả lên đi.

Đám người Lão Trương vội vàng nhảy lên Vân Chu.

Những thợ mỏ này mười phần tám ở lại khu ổ chuột.

Vì vậy, thiếu nữ áo tím hướng khu ổ chuột phóng đi.

Đến khu ổ chuột, nàng đuổi tất cả đám người Lão Trương xuống.

- Ta đưa các ngươi đến đây, còn đây là Đại Tiểu Thư thưởng cho các ngươi.

Thiếu nữ áo tím vứt cho đám người Lão Trương mỗi người ba trăm Tiên Thạch.

Mà nhìn thấy Tiên Thạch trước mặt, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận