Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 980: Tu hành viên mãn

-Thực lực tổng thể của Viêm Hoàng Tông cũng đã tăng lên gấp mấy lần, theo tình hình hiện tại sau khi nhận thêm nhân lực vật lực của mười hai Vực, thực lực của bọn họ sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

-Chỉ cần năm năm nữa thôi Viêm Hoàng Tông có thể bành trướng khổng lồ.

-Còn phải nói đến thời điểm Khổng Dĩnh Nhi ra tay vô cùng thông minh, các ngươi không chú ý rằng toàn bộ Đông Vực đã bị chia nhỏ ra sao.

- Nếu như bây giờ Khổng Dĩnh Nhi ra tay, ngươi cảm thấy những Thiên Kiêu các đại Vực xung quanh Viêm Hoàng Tông dám động thủ sao?

- Ngươi nói như vậy giống như không biết chuyện đã xảy ra với Viêm Hoàng Tông?

- Cái gì? Cổ Lan Tông ra tay với Viêm Hoàng Tông?

- Cổ Lan Tông Tông Chủ là Quân Tử Lan của Đằng Long Các, Quân Tử Lan ở Đằng Long Các thực lực rất mạnh, nghe nói gần đạt đến danh sách mười người đứng đầu. Cổ Lan Tông cũng muốn chiếm đoạt Tửu Vực, bởi vậy hai bên ra tay đánh nhau, nghe nói Liệt Vân Báo cấp bậc Tiên Tôn cũng bị đả thương, nếu sau đó không có Đại Trưởng Lão Thanh Thanh của Viêm Hoàng Tông ra tay, Liệt Vân Báo có thể sống sót hay không là cả một vấn đề.

- Đại Trưởng Lão Thanh Thanh của Viêm Hoàng Tông không phải còn rất trẻ hả?

- Đúng vậy a, rất trẻ tuổi, nhưng đã đánh cho Quân Tử Lan một Tiên Tôn trung kỳ bị thương nặng.

- Mạnh quá, chẳng lẽ còn có Tiên Tôn Đỉnh Phong?

- Ngươi nghĩ thế nào?

- Kỳ thật ta rất hiếu kỳ chẳng lẽ Quân Tử Lan không sợ Diệp Hạo trả thù?

- Kể cũng lạ Diệp Hạo cũng đã 10 năm không xuất hiện? Nghe nói cho dù Đằng Long Các cũng không tin tức của hắn.

- Diệp Hạo chẳng lẽ đã…?

- Có khả năng này, đừng quên Diệp Hạo vì Chu Độc Nhi mà cố gắng chịu đựng trớ chú, chớ quên rằng Diệp Hạo trước đó còn bị kẹt tại Ngọc Tiên ba mươi ba chuyển biến chuyển mười năm a.

-Diệp Hạo chẳng lẻ lại kẹt tại Kim Tiên cảnh nữa?

- Ai mà biết được?

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

...

Mười năm.

Ròng rã mười năm.

Dù có Thanh Ma và Vô Cương trợ giúp, Diệp Hạo cũng phải dùng đến mười năm mới có thể lắp đầy Thức Hải đạt đến cảnh giới Viên Mãn.

Mà lúc này, Diệp Hạo cũng đã dừng chân tại Thiên Khung Vực mười ba năm.

-Theo ta được biết tất cả Thiên Kiêu cũng chỉ có thể ngưng tụ một Thần Hồn Phân Thân, mà ngươi có lẽ là người duy nhất có thể ngưng tụ Cửu Tôn Thần Hồn Phân Thân.

Thanh Ma nhìn Diệp Hạo tràn đầy sợ hãi lẫn thán phục.

-Quan trọng hơn là tên gia hỏa nhà ngươi ở Kim Tiên cảnh đã sinh ra Tinh Thần.

Vô Cương nhẹ gật đầu.

- Tinh Thần Chi Lực của ngươi bây giờ có thể tương đương với cấp độ Tiên Tôn Tam Chuyển, nói cách khác, sức mạnh tổng thể của ngươi hiện tại đã không kém hơn Tiên Tôn tam chuyển đâu.

-Chủ yếu sau khi ngươi đặt chân vào cảnh giới Tiên Chủ, Thân thể và Thần Hồn của ngươi sẽ dung hòa với nhau, sau khi dung hòa năng lực cả hai đều sẽ tăng lên, ở Tiên Chủ cảnh ngươi có thể ngưng tụ Vô Thượng Kim Thân và Đại Tinh Thần.

-Vô Thượng Kim Thân và Đại Tinh Thần của Tiên Chủ cảnh.

Thanh Ma không nhịn được thốt ra.

-Ta nghe cũng chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy.

Diệp Hạo chỉ xấu hổ cười cười.

-Oan hồn ở đây cũng không còn bao nhiêu, sau khi ngươi tịnh hóa bọn họ tịnh xong thì đi đi.

Vô Cương nói.

Diệp Hạo gật đầu.

Đợi đến khi Diệp Hạo tịnh hóa tất cả oan hồn của Thiên Khung Vực đã là chuyện nửa năm sau.

-Hai chúng ta giờ không còn gì dạy cho ngươi nữa, giờ chúng ta sẽ truyền lại cảm ngộ mấy năm nay cho ngươi.

Vô Cương và Thanh Ma luân phiên dùng cảm ngộ mấy năm tích lũy truyền lại cho Diệp Hạo sau đó biến mất.

Dù sao hai người bọn hắn cũng chỉ là một niệm thức.

Ý thức được hai bên không còn làm gì được cho đối phương nữa thì cũng không cần thiết phải tồn tại.

Sau khi Diệp Hạo ra khỏi Thiên Khung Vực, khu vực u ám che phủ Thiên Khung Vực lúc này cũng biến mất theo.

Chổ đó cũng không còn là cấm địa, mà là một mảnh đất hoàn toàn mới.

Diệp Hạo đưa tay triệu hồi Chủ Cấp Chiến Hạm chuẩn bị rời đi, lúc này một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ từ xa chạy tới, nhìn thấy bóng Diệp Hạo la lớn.

-Chờ chút, chờ chút, chờ chút.

Diệp Hạo ngừng lại.

-Chuyện gì?

Đợi đến người phụ nữa kia rơi lên trên Chủ Cấp Chiến Hạm, Diệp Hạo mở miệng hỏi.

Người phụ nữ này thoạt nhìn rất lúng túng, thế nhưng bên trong vẻ lúng túng đó lại ẩn giấu một sự đoan trang, Diệp Hạo tin rằng nếu sửa soạn lại nàng sẽ là một mỹ nhân.

Diệp Hạo nhìn người phụ nữ ấy sau đó ánh mắt rơi trên người đứa bé.

Bé trai này khoảng mười tuổi, nhưng ánh mắt lại rất âm trầm, toàn thân toát ra vẻ trưởng thành trước tuổi.

Người phụ nữ ấy chú ý thấy Diệp Hạo đang dò xét con nàng, nàng nhẹ nhàng siết lấy tay đứa bé một cái, bé trai kia hiểu ý liền trốn sau lưng mẹ.

Người phụ nữ ấy ngại ngùng nói

-Trẻ con sợ người lạ.

Diệp Hạo coi như không thấy động tác của người phụ nữ, cười hỏi.

-Ngươi còn chưa nói có chuyện gì mà gọi ta?

- Có người đang đuổi giết mẹ con ta, ngươi có thể cứu chúng ta không?

Người phụ nữ này cũng có mắt nhìn người, vừa nhìn đã biết Diệp Hạo không phải người bình thường.

Kỳ thật chuyện này cũng đương nhiên.

Không phải ai cũng có tư cách sở hữu một chiếc Chủ Cấp Chiến Hạm.

-Ai đang đuổi giết các ngươi?

Diệp Hạo hỏi.

-Một vài Tông Môn Tà Đạo.

Người phụ nữ đó vội nói.

- Ta giúp ngươi giết bọn họ.

Diệp Hạo cười nhạt đáp.

- Đừng đừng đừng.

Người phụ nữa kia xem xét điệu bộ của Diệp Hạo rõ ràng có dự định ở lại đây thì không tránh khỏi lo lắng.

- Sao vậy?

- Bọn họ rất mạnh, ngươi không phải đối thủ của họ.

- Không sao, ta có Chủ Cấp Chiến Hạm, đánh không lại có thể chạy.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

-Truy sát ta có không ít cường giả Tiên Chủ cảnh, dù ngươi có Chủ Cấp Chiến Hạm cũng chạy không thoát.

Người phụ nữ kia nói.

-Nếu nói như vậy sao ngươi có thể thoát sự truy sát của bọn chúng?

Diệp Hạo cười như không cười hỏi lại.

Người phụ nữ kia nghe vậy trầm mặc.

Nàng lúc này ý thức được bản thân không cách nào che giấu.

Ngay lúc nàng còn do dự, Diệp Hạo đã khởi động Chiến Hạm, Chiến Hạm gào thét hướng về phía xa mà đi.

-Đa tạ.

Người phụ nữ trung niên mắt đỏ hồng biểu hiện lòng biết ơn với Diệp Hạo.

Diệp Hạo rõ ràng biết rõ thân phận nàng có vấn đề, còn nguyện ý mang theo nàng, đây chính là một phần ân tình.

Diệp Hạo không nói không rằng chỉ lẳng lặng quan sát người phụ nữ trung niên.

Lúc nàng vẩn chưa hiểu rõ Diệp Hạo muốn làm gì lại nghe lời của hắn khiến nàng mặt cắt không còn chút máu.

-Mấy năm nay mang theo hắn ngươi thật vất vả?

- Ngươi… ngươi…?

Nữ phụ nhân lui về phía sau một bước, để con trai nấp sau lưng khẩn trương nhìn Diệp Hạo.

-Trên người con trai ngươi tràn ngập khí tức làm ta có loại cảm giác không thoải mái, nếu ta đoán không sai con của ngươi chắc là Tai Tinh, nhỉ?

Diệp Hạo nói đến đây rồi dừng một lúc

-Ta không có hứng thú đối phó với mẹ quá con côi các ngươi, ngươi không cần khẩn trương.

-Con trai ta không phải Tai Tinh.

Người phụ nữ đó trầm giọng đáp lại.

-Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, việc này đều đã được vận mệnh an bài.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

-Con của ta chưa từng hại người nào, mà những kẻ ấy một mực bức bách mẹ con chúng ta.

Người phụ nữ vừa khóc vừa nói

-Nếu có một ngày con ta trở thành Tai Tinh, ta tin việc này do những kẻ kia bức bách nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận