Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3263: Uống Thuốc Độc

Diệp Hạo chưa từng quan tâm tới Khô Lâu tổ chức, thậm chí cho dù là chí tôn thiên hà hồn Thiên, đáy lòng Diệp Hạo cũng không hề để ý qua.

Đế Cơ chính là người duy nhất mà hắn quan tâm.

Hắn biết rõ nếu đại đạo thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Chủng Thiên không tăng lên bằng đại đạo thiên hà Cửu Thiên, hắn căn bản không thể trở thành đối thủ của Đế Cơ được.

Đế Cơ kiêu ngạo bao nhiêu?

Nàng kêu Phượng Tuyết truyền thụ đạo đạo của thiên hà Chủng Thiên cho hắn.

Chính là lo Diệp Hạo không xứng làm đối thủ của nàng.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nghi hoặc hỏi.

- Trên người của ta không có thổ nhưỡng giúp ngươi đột phá lần này.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Dù ta có đưa phần thổ nhưỡng mà ta tự chuẩn bị cho mình để đưa ngươi cũng không đủ.

- Có thể đi đâu tìm đây?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi hỏi.

- Thiên hà Chủng Thiên.

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Thiên hà Chủng Thiên?

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Ngươi biết đường trở về không?

- Biết rõ.

- Biết rõ?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Người đứng đầu thiên hà Hồn Thiên đang tạo trấn thông đạo giữa thiên hà Chủng Thiên và thiên hà Hồn Thiên.

- Cơ Phượng Hoàng?

- Chờ đến lúc chuyện ở Đệ Thất vực xong xuôi, ta cùng ngươi trở về thiên hà Chủng Thiên.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Được.

Phượng Tuyết ứng tiếng nói.

Nếu như Diệp Hạo cần lượng ít thổ nhưỡng, Phượng Tuyết còn có thể lấy ra được.

Vấn đề là Diệp Hạo cần quá nhiều.

Phượng Tuyết dù muốn nhưng cũng không thể giúp được.

Đợi đến khi Phượng Tuyết rời đi, Diệp Hạo lại tiếp tục tu hành.

. . .

Lăng Thanh Tử bất an đi qua đi lại trong phòng.

Trong quá trình đi tới đi lui này, nàng cũng cố gắng phá giải cấm chế mà Diệp Hạo đặt trong cơ thể nàng.

Đáng tiếc rằng dù nàng sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể dùng được.

- Râu quai nón, công tử nhà ngươi là ai?

Lăng Thanh Tử trầm mặc hai canh giờ sau mới nhìn về phía trung niên trung niên râu quai nón đang bận rộn trong cửa hàng.

- Ân nhân.

Trung niên râu quai nón nhìn Lăng Thanh Tử một cái nói.

- Ý của ta là ngươi hiểu công tử nhà ngươi bao nhiêu?

Lăng Thanh Tử bất đắc dĩ nói.

- Công tử nhà ta là người tốt.

Trung niên râu quai nón nhếch miệng cười nói.

- Ngươi có nghe hiểu lời ta nói không vậy?

Lăng Thanh Tử tức đến mức bốc hoả.

- Ta biết ngươi muốn moi tin tức từ ta, nhưng thật sự là ta cũng không quá hiểu công tử nhà mình.

Trung niên râu quai nón cầm cái búa nặng nề mà gõ từng lần một.

- Ta không tin.

Lăng Thanh Tử làm sao có thể tin tưởng đây?

Nhưng trung niên râu quai nón lại không thèm để ý đến Lăng Thanh Tử.

Khó khăn vượt qua một ngày sau, thân ảnh của Diệp Hạo và Tiểu Kiều lại xuất hiện ở bên trong gian phòng.

- Ngươi định giam giữ ta đến khi nào?

Lăng Thanh Tử vọt tới trước mặt Diệp Hạo chất vấn.

- Ngươi tên là gì?

Diệp Hạo cười nói.

- Lăng Thanh Tử.

- Lăng Thanh Tử, ngươi có muốn đánh cược với ta không?

- Cược cái gì?

- Đợi chút nữa ngươi sẽ đối chiến với Tiểu Kiều, nếu ngươi thắng nàng, ta thả ngươi đi.

- Không có bất kỳ điều kiện nào kèm theo?

Lăng Thanh Tử không tin nói.

Nàng đương nhiên có thể nhìn ra hiện tại tu vi của Tiểu Kiều là Quá Khứ cảnh trung kỳ.

Nhưng dù vậy cũng thấp hơn nàng một cảnh giới.

- Không có.

- Vậy bắt đầu đi.

Lăng Thanh Tử lập tức nói.

- . . . ., ngươi không hỏi nếu ngươi thua thì sao?

- Ta sẽ không thua.

Lăng Thanh Tử kiên định nói.

- Vẫn nên nói trước thì hơn.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Nêu ta thua, ngươi kêu ta làm gì, ta sẽ làm cái đó.

- Nếu ta kêu ngươi phải bội chủ nhân của mình thì sao?

Lăng Thanh Tử trầm mặc một hồi rồi nói.

- Có thể.

Diệp Hạo phất tay xé rách không gian mang theo mọi người tới hành tinh gần đó.

Hắn bày ra một cấm chế rồi thản nhiên nói.

- Hiện tại các ngươi có thể tỷ thí.

Khi Diệp Hạo giao chiến trường cho Tiểu Kiều và Lăng Thanh Tử, ánh mắt hai người lập tức đụng vào nhau.

Oanh!

Cũng ngay trong nháy mắt này hai con mắt Tiểu Kiều loé ra ánh sáng chói lọi.

Không gian xung quanh Lăng Thanh Tử lập tức bị đông lại.

Băng phong mâu!

Đôi mắt đi đến đâu, vạn vật đều đóng băng.

Lăng Thanh Tử sở hữu Sát đạo chi mâu.

Sát ý như nước thuỷ triều điên cuồng phóng tới hướng Tiểu Kiều.

Thế nưng mới đi được nửa đường đã bị chặn lại.

Xoát!

Khi mâu thuật của Lăng Thanh Tử bị ngăn cản, thân ảnh của Tiểu Kiều cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Đợi đến khi nàng lại xuất hiện lần nữa chính là ở bốn phía Lăng Thanh Tử.

Xung quanh, đông - nam - tây - bắc.

Tám hướng, đều là Tiểu Kiều.

Sắc mặt Lăng Thanh Tử lập tức thay đổi, bởi vì trong lúc nhất thời nàng lại không nhìn thấu đâu mới là chân thân của Tiểu Kiều.

- Bát Phương Giảo Sát.

Tám Tiểu Kiều đồng thời hét lớn một tiếng.

Chiến kiếm trong tay tám Tiểu Kiều đồng thời ném tới phía Lăng Thanh Tử.

Chiến kiếm xoay tròn xoắn nát thiên địa bốn phía, khi bọn chúng sắp đụng vào nhau, quanh thân Lăng Thanh Tử biến thành trung tâm của sát ý.

Phốc!

Lăng Thanh Tử há miệng liền phun một ngụm máu tươi.

Trong mắt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là thần thông gì?

Vì sao lại khủng bố như vậy?

Nàng phát hiện thậm chí ngay cả sức chống trả nàng cũng không có.

- Ta sẽ không bại.

Bị sát ý bao vây, Lăng Thanh Tử gầm thét lên.

Chiến kiếm trong tay nàng chém tới đầu Tiểu Kiều.

Ngay lập tức, chiến kiếm hoá thành một đầu lâu quỷ dị, đầu lâu kia loé lên ánh sáng màu xanh lục dữ tợn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Đầu lâu kia loé lên một cái rồi hoá thành tám bộ xương, tách ra tám hướng vọt tới Tiểu Kiều.

Sắc mặt Tiểu Kiều thay đổi.

Nhưng ngay sau đó ở chỗ mi tâm của nàng xuất hiện một ấn ký hoả diễm.

Ấn ký này vừa mới xuất hiện, một đầu Hoả Loan liền phóng lên tận trời.

Nó đập cánh lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tiểu Kiều, lửa cháy ngập trời trút xuống xung quanh, vững vào bảo vệ Tiểu Kiều ở bên trong.

Tám bộ xương mới tiếp xúc tới gần hoả diễm lập tức bị thiêu đốt.

- Kiếm ý phong bạo.

Tiểu Kiều tức giận nói.

Kỳ thật khi Lăng Thanh Tử bị sát ý bao vây, Tiểu Kiều đã quyết định liên liết phóng đại chiêu.

Như vậy mới có thể trì hoãn không cho Lăng Thanh Tử lật bàn.

Vì vậy, trong cơn tức giận, Tiểu Kiều vận dụng đại chiêu mà Diệp Hạo truyền thụ cho nàng.

Khi phong ấn hình thành, xung quanh Lăng Thanh Tử phảng phất hoá thành trung tâm của trận bão kiếm ý.

Lăng Thanh Tử kêu thảm một tiếng, thân thể nhanh chóng xuất hiện chằng chịt vết thương.

Mắt thấy nàng chuẩn bị táng thân ở trong trận bão kiếm ý, Diệp Hạo mới phất tay kéo Lăng Thanh Từ ra khỏi.

- Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nhìn Lăng Thanh Tử nói.

Lăng Thanh Tử thở hồng hộc mấy hơi sau mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Sao ngươi có thể làm được?

- Chỉ cần muốn làm là có thể làm được thôi.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Có chơi có chịu.

Lăng Thanh Tử mới vừa nói đến đây, khóe miệng liền tràn ra một tia máu đen.

- Công tử, nàng uống thuốc độc.

Tiểu Kiều biến sắc nói.

Diệp Hạo không khỏi nhíu mày lại.

- Ngươi đang trêu chọc ta?

- Ta không thể nào phản bội công tử.

Lăng Thanh Tử nhìn Diệp Hạo, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

- Xin lỗi, ta lừa ngươi.

Diệp Hạo há mồm phun ra một ngụm đan đạo chi khí.

Đan đạo chi khí bao trùm toàn bộ thân thể Lăng Thanh Tử.

- Vô dụng, độc mà ta dùng cho dù là Tương Lai cảnh cũng khó có thể nào sống sót được.

Lăng Thanh Tử lắc đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận