Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 937: Thác Bạc Gia Tộc

- Không cần đâu

Diệp Hạo tâm thần khẽ động toàn thân đều tuôn ra khí tức ma khí thuần khiết, ma khí còn tinh thuần hơn Trác Tinh Nhi rất nhiều.

Trác Tinh Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Sao ngươi làm được?

- Chỉ cần muốn là được.

Diệp Hạo cười nói ra.

Thiên Biến Vạn Hóa!

Những năm này Diệp Hạo rất ít khi dùng thần thông Thiên Biến Vạn Hóa, nhưng cũng không có nghĩa hắn không động đến nó, trên thực tế Diệp Hạo cũng đã mài dũa đến cảnh giới cực kỳ huyền ảo.

Ngay lúc Diệp Hạo cùng Trác Tinh Nhi đi tới Thác Bạt gia tộc liền nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt phía trước.

Diệp Hạo cùng Trác Tinh Nhi liếc nhìn nhau lúc này thu liễu toàn bộ khí tức yên lặng không một tiếng động tiến về nơi tiếng động phát ra.

- Thác Bạt Vô Úy, không cần ngoan cố chống cự.

Một lão giả mặc hắc bào tay cầm chiến kiếm chỉ vào thanh niên đang lung lay sắp đổ nói.

Khác biệt lớn nhất giữa Ma Tộc và Nhân Tộc chính là con mắt.

Mắt của Nhân tộc là mắt trắng tròng đen, còn Ma tộc toàn bộ đều chỉ có màu đen.

- Gia tộc Tiên Vu các ngươi thực sự quá hèn hạ.

Thác Bạt Vô Úy một tay chống chiến kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn mười mấy tên tu sĩ bốn phía.

Dù đã gặp trọng thương nhưng chiến ý toàn thân Thác Bạt Vô Úy vẫn mạnh mẽ như cũ, chiến kiếm trong tay càng phát ra thanh âm kiếm ngân đáng sợ.

- Hắn là đèn đã cạn dầu.

Diệp Hạo ẩn tàng trong bóng tối nhìn một màn này nói khẽ.

- Chỉ cần hắn phát tiến một phát vài phút sau sẽ vẫn lạc.

Trác Tinh Nhi nhẹ gật đầu nói.

Lão giả hắc bào nhìn bốn phía một cái chú ý tới xung quanh toàn bộ đều là tử thi.

Nhìn thầy vậy trái tim lão giả hắc bào đều run rẩy.

Vì để đối phó với Thác Bạt Vô Úy đã xuất động trên trăm tên cao thủ, trong đó còn có mười mầy tên cao thủ Tiên Chủ cảnh, đội hình như vậy mà vẫn không thể bắt được Thác Bạt Vô Úy, chiến đấu nửa canh giờ bọn họ chết dĩ nhiên hơn phân nửa.

Nếu cứ tiếp tục chiến đấu có lẽ toàn bộ bọn họ đều vẫn lại ở đây cũng không chừng.

Hắn đương nhiên nhìn ra Thác Bạt Vô Úy chỉ còn một hơi.

Vấn đề là với khẩu khí này mà phá tiết cũng là một vấn đề.

Bất quá hiện tại nếu để mặc cho Thác Bạt Vô Úy trở về cũng không được, đếu lúc đó mâu thuẫn giữa hai tộc sẽ hoàn toàn gay gắt.

- Giết.

Lão giả hắc y vung tay lên nói.

Hơn mười vị tướng sĩ sau lưng lão giả hắc y tách ra từ mọi hướng đánh về phía Thác Bạt Vô Úy.

Thác Bạt Vô Úy cũng có thể xưng là nỏ hết đà.

Dầu hết đèn tắt cũng không quá đáng.

Sinh mệnh chi hỏa của hắn cũng không ngừng chập chờn, tựa hồ chỉ cần động nhẹ cũng tắt.

Ngay lúc Thác Bạt Vô Úy muốn động thủ lại bi ai phát hiện bản thân ngay cả năng lực cầu chiến kiếm lên cũng không có.

Hiện tại việc duy nhất hăn làm được chính là lẳng lặng chơ đợi tử vong tới.

Tạm biệt.

Gia tộc ta.

Tạm biệt.

Muội muội ta.

Ngay lúc Thác Bạt Vô Úy đang chờ chết bốn phía bỗng nhiên vang lên từng đạo thanh âm kêu thảm thiết.

Thác Bạt Vô Úy vội vàng nhìn xung quanh.

Lúc này mới chú ý tới mười mấy tên tướng sĩ xuất thủ hoàn toàn bị chấn trở thành mảnh vỡ.

Một thanh niên tóc đen mắt đen chẳng biết từ lúc nào xuất hiện giữa không trung.

- Ngươi là ai?

Một kích của Diệp Hạo liền giết mười mấy cao thủ Kim Tiên cảnh, lão giả hắc bào lúc này ý thức được đối phương không phải hạng đơn giản

Khiến lão giả hắc bào không ngờ tới là âm thanh của mình vừa dứt thanh niên kia liền biến mất, đợi đến lúc lại xuất hiện cũng đã quỷ dị xuất hiện trước mặt bản thân.

Răng rắc!

Bản thân thậm chí còn chưa kịp phản kháng đã bị vặn gãy cổ.

Thác Bạt Vô Úy nhìn thấy một màn này trong mắt lộ vẻ khó tin.

Thác Bạt Vô Úy nếu không phải vận dụng Cấm Thuật, căn bản không thể giết mấy vị cường giả Tiên Chủ cảnh kia.

Mà Diệp Hạo lại giết Tiên Chủ cảnh như giết gà.

Diệp Hạo tung người đáp xuống bên người Thác Bạt Vô Úy.

- Chúng ta làm giao dịch, thế nào?

- Giao dịch? Ta có cái gì đáng giá khiến ngươi muốn giao dịch?

Diêp Hạo đưa tay kết một đạo Đan ấn vào trên người Thác Bạt Vô Úy, sinh mệnh chi hỏa như muốn dập tắt của Thác Bạt Vô Úy lúc này trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động khôi phục bộ dáng ban đầu của mình.

- Nhân tộc.

Thác Bạt Vô Úy giật mình nói.

- Không sai, ta là nhân tộc.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.

- Lần này ta tới Ma Tộc các ngươi là vì cửu đại thế lực các ngươi liên hợp phong tỏa Vương cấp Pháp bảo.

- Ngươi muốn thông qua Thác Bạt gia tộc ta để chui vào trong đó?

- Không sai.

Diệp Hạo nhìn Thác Bạt Vô Úy nói.

- Nếu trao đổi ta sẽ âm thầm giết chết các đối thủ của Thác Bạt gia tộc các ngươi.

Thác Bạt Vô Úy trầm mặc một hồi nói.

- Ngươi phải cam đoan sẽ không tổn thương đến Thác Bạt gia tộc ta.

- Được.

- Còn nữa, ngươi phải nâng đỡ muội muội ta làm tộc trưởng Thác Bạt nhất tộc.

- Ngươi cảm thấy ta có tư cách này hay sao?

Thác Bạt Vô Úy trầm mặc lại.

Thực lực Diệp Hạo còn không đủ sức để làm ảnh hưởng đến quyết định của những gia hỏa trong gia tộc.

Dù sao Diệp Hạo nến tiến về Thác Bạt gia tộc chỉ có thể lấy thân phận bản thân hoặc người ủng hộ muội muội hắn mà xuất hiện.

Lúc Thác Bạt Vô Úy trầm mặc Diệp Hạo lại nói ra.

- Ta có biện pháp, không biết ngươi có đồng ý không?

- Biện pháp gì?

Thác Bạt Vô Úy trước mắt sáng lên nói.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động tướng mạo dần dần thay đổi.

Ngắn ngủi vài hơi thở tướng mạo Diệp Hạo biến đổi giống như đúc Thác Bạt Vô Úy.

Ngay cả khí tức cũng không có gì khác nhau.

- Như thế nào?

Diệp Hạo nói ra câu này trong lòng Thác Bạt Vô úy càng giật mình.

Bởi vì ngay cả âm thanh cũng giống nhau như đúc.

- Ý ngươi là thay thế thân phận của ta.

- Có thân phận của ngươi ta có thể quang minh chính đại mà ủng hộ muội muội ngươi.

- Thế nhưng mà…

- Ngươi lo lắng Diệp Hạo sẽ ngấp nghé Thác Bạt gia các ngươi sao?

Đúng lúc này Trác Tinh Nhi khuynh quốc khuynh thành bay xuống.

Nhìn Trác Tinh Nhi dù Thác Bạt Vô Úy đang ở hoàn cảnh khó khăn cũng thất thần chốc lát.

- Hai chúng ta đều là đệ tử Đằng Long Các.

Nghe được Trác Tinh Nhi nói thế trong lòng Thác Bạt Vô Úy vô cùng kinh ngạc.

- Cũng đúng, lấy thân phận các ngươi làm sao có thể ngấp nghé Thác Bạt gia tộc đây?

Nghĩ tới đây Thác Bạt Vô Úy nói khẽ.

- Ngươi chờ một lát.

Ước chừng nửa canh giờ sau Thác Bạt Vô úy lấy một sợi thần niệm từ trong mi tâm ra nói.

- Đây là những ký ức ta cảm thấy hữu dụng nhất, ngươi đi tới nhà ta trước tiên phải tìm hiểu một cái đi.

Mỗi một người đều có bí mật.

Thác Bạt Vô Úy cũng không ngoại lệ.

Hắn không muốn toàn bộ bí mật của bản thân đều bị Diệp Hạo đọc được, bởi vậy Thác Bạt Vô Úy mới xóa ngoại trừ vài ký ức.

Diệp Hạo tiêu hóa sợi ký ức này rồi nhìn Thác Bạt Vô Úy nói.

- Còn có gì muốn giao phó không?

- Những gì cần thiết đều ở trong ký ức.

Thác Bạt Vô Úy khẽ thở dài.

- Còn nữa, đừng nói cho muội muội ta biết tin ta chết, đợi đến lúc chuyện của các ngươi kết thúc, ngươi hãy tìm một cơ hội trở về Nhân tộc a.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đa tạ.

Thác Bạt Vô Úy nhìn Diệp Hạo cảm kích nói.

Diệp Hạo đón nhận ánh mắt của Thác Bạt Vô Úy hơi nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo thấy được khát vọng sống trong mắt hắn vô cùng nồng đậm.

Đáng tiếc cuối cùng Thác Bạt Vô Úy vẫn nhắm hai mắt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận