Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1122: Nguy cơ Đoan Mộc gia

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Đoan Mộc Sướng chú ý thấy nguyên thần chi lực của Lão Ma trong thức hải đã tiêu tán, hắn cuốn quýt hấp thụ những tinh thần chi lực này.

Thời gian trôi qua, tu vi Đoan Mộc Sướng đã đạt tới Tiên Tôn nhị Chuyển cực hạn.

Chuyện này làm cho hắn mừng như điên.

Bởi vì bình thường, bản thân muốn đạt tới trình độ này không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa..

Cứ như vậy, hơn mười hô hấp sau, Đoan Mộc Sướng sau khi hấp thụ tinh thần chi lực kinh khủng của Lão Ma đặt chân đến Tiên Tôn tam Chuyển, sau khi đạt đến cảnh giới này, hắn thậm chí còn không cần vững chắc cảnh giới bản thân mà tiếp tục trùng kích cảnh giới tiếp theo.

Không thể không nói làm như vậy rất lãng phí tài nguyên.

Nhưng cũng chỉ có cách này mới có thể giúp tu vi của Đoan Mộc Sướng nhanh chóng tăng lên.

Sau khi tu vi Đoan Mộc Sướng đạt tới Tiên Tôn tứ chuyển, Tâm Ma phong ấn Lão Ma vào một cái xó xỉnh bên trong thức hải Đoan Mộc Sướng.

Lúc này, nguyên thần của Lão Ma đã nhỏ đi rất nhiều.

- Nửa tháng sau ta sẽ giúp ngươi tăng lên.

- Nửa tháng sau liền có thể hả?

Đoan Mộc Sướng kinh ngạc hỏi lại.

- Ngươi ăn cái này vào thì có thể.

Tâm Ma đưa cho Đoan Mộc Sướng một viên tiên đan.

- Đây là cái gì?

- Cố Tâm Đan.

- Cửu Phẩm Tôn Cấp Cố Tâm Đan?

Đoan Mộc Sướng giật mình.

Tâm Ma nhẹ gật đầu.

Trong lòng Đoan Mộc Sướng nhấc lên kinh đào hãi lãng, đồng thời hắn chú ý thấy trên Cố Tâm Đan còn có một chút hoa văn.

- Cực phẩm Cố Tâm Đan!

Cố Tâm Đan có tác dụng gì?

Vững chắc tâm thần.

Chính vì phòng ngừa tu vi tăng lên quá nhanh làm cho tâm cảnh bất ổn.

Hiện tại, có viên Cố Tâm Đan này rồi không cần lo lắng tâm cảnh bất ổn nữa.

Ánh mắt Đoan Mộc Sướng nhìn Tâm Ma thay đổi.

Hắn muốn biết Tâm Ma rốt cuộc là ai?

Tại sao kinh diễm như vậy?

Chí ít, hăn biết trong số thiên kiêu của nhân tộc không có nhân vật tầm cỡ Tâm Ma!

- Đúng rồi, sau khi đến Ma Tộc, khí tức trên người Diệp công tử có phải hay không…?

- Cái này đơn giản.

Tâm Ma nói xong khí tức toàn thân thay đổi.

Đoan Mộc Sướng nhìn thấy khí tức này so mới Ma Tộc còn Ma hơn.

Mà lúc này, Tâm Ma phất tay một cái, không gian bốn phía bọn hắn vỡ nát, toàn bộ tướng sĩ Đoan Mộc gia không biết chỉ mới một khắc ngắn ngủi mà tu vi của Đoan Mộc Sướng đã phát sinh biến hóa nghiên trời lệch đất.

Bỏi vì cao thủ đứng thứ hai của Đoan Mộc gia– Đoan Mộc Vân cũng chỉ có tu vi Tiên Tôn tứ Chuyển.

Quảng Nguyên - Ma Vực!

Đoan Mộc gia.

Đã từng là bá chủ Quảng Nguyên Ma Vực, Đoan Mộc gia tộc.

Nhưng mà bây giờ lại bị thế lực xếp thứ hai Công Dương gia vây công.

Nhìn thấy một màn này, tu sĩ Quảng Nguyên Ma Vực không tránh khỏi thổn thức.

Đoan Mộc Vân khoác lên người hắc sắc khải giáp, bên hông mang theo Chiến Kiếm, ánh mắt lẫm liệt nhìn đại quân đông nghịt trước mắt.

- Công Dương Kiến Báo, ngươi muốn cùng Đoan Mộc gia chúng ta không chết không thôi?

Đoan Mộc Vân nhìn một trung niên đứng trước đại quân này, quát.

Trung niên kia có một sợi ria mép, đôi mắt tam giác tràn đầy khát máu, khi hắn nghe thấy Đoan Mộc Vân cảnh cáo, cười to đáp.

- Đoan Mộc Vân, từ sau khi vô địch chiến thần của Đoan Mộc gia các ngươi ngã xuống, thì Đoan Mộc gia đã không còn là bá chủ của Quảng Nguyên Ma Vực nữa.

- Đoan Mộc Vân, Quảng Nguyên Ma Vực cũng nên để cho Công Dương gia tộc chúng ta chưởng khống.

Một trung niên đứng bên cạnh Công Dương Kiến Báo nói, trong tay hắn cầm một trường mâu, bên trên trường mâu đang chậm rãi nhỏ xuống từng giọt máu tươi.

- Ngây thơ, ngươi cảm thấy diệt Đoan Mộc gia chúng ta thì có thể chưởng khống Quảng Nguyên Ma Vực hả?

Đoan Mộc Vân lạnh lùng nói:

- Đừng quên Ngọc Sư Nhất Tộc vẫn luôn tưởng niệm không quên khu vực này đâu.

- Công Dương gia chúng ta có thể chưởng khống Quảng Nguyên Ma Vực hay không tạm thời không nói, Đoan Mộc gia các ngươi chèn ép Công Dương gia chúng ta rất lâu rồi.

Công Dương Kiến Bảo nhàn nhạt nói:

- Hôm nay, Công Dương gia sẽ xóa tên Đoan Mộc gia ra khỏi phiến đại lục này.

Nói đến đây, Công Dương Kiến Bảo rút chiến kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào Đoan Mộc Vân quát lớn:

- Giết cho ta.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Tướng sĩ Công Dương gia hô to, hóa thành một đầu trường long ngang vọt tới phía trước.

Trên mỗi trường mâu đều có phù chú léo sáng.

Cái này thuộc về tài nguyên chiến lược, sẽ không tùy tiện sử dụng.

Nhưng vây giờ dính đến sinh tử tồn vong của gia tộc.

Đoan Mộc gia tộc sao còn dám che giấu.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Âm thanh trường mâu đâm vào cơ thể liên tục vang lên.

Tu sĩ Công Dương gia đi trước đã chết hơn ngàn người, bọn họ không sợ hãi chút nào, ngược lại mỗi người đều lấy nỏ tiễn bên hông ra, ngay sau đó, nỏ tiễn đầy trời phóng vè hướng Đoan Mộc gia.

A!

A!

A!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Trả qua vài lần đối nhau, hai chi tướng sĩ đánh sáp lá cà.

Trong lúc nhất thời, tàn chi, chân gãy trải rộng thương thiên.

- Đoan Mộc Vân.

Đang chỉ huy Đoan Mộc gia tác chiến, bỗng nhiên một đạo tinh thần lực mãnh liệt đánh tới, Đoan Mộc Vân vội vã theo bản năng điều động tinh thần lực chống lại

- Công Dương Kiến Bảo.

Đoan Một Vân một kiếm xé rách không gian trước mặt, sau đó xuất hiện bên người Công Dương Kiến Bảo.

Đoan Mộc Vân rời khỏi chiến trường nên chỉ huy tác chiến giao lại vào tay Đoan Mộc Nghĩa.

Đoan Mộc Nghĩa đang chỉ huy, bỗng nhiên cảm giác tử vong, bản năng chiến đấu của hắn nói rằng phải lập tức tránh né, hắn nhanh chóng lui về sau, ngay lúc đó, một cây trường mâu xé rách không gian xuyên qua lồng ngực của hắn.

Nếu Đoan Mộc Nghĩa mà không lui lại thì một kích này đã đâm thủng trái tim hắn rồi.

A!

Công Dương Kiến Minh cầm trường mâu trong tay xoay tròn, lúc này, hắn đánh liên tục tới Đoan Mộc Nghĩa đang bị thương làm cho hắn tràn đầy vết thương, tiếp theo, Đoan Mộc Nghĩa phát ra tiếng kêu thê lương, Công Dương Kiến Minh nắm lấy trường mâu giơ Đoan Mộc Nghĩa lên không trung.

- Đoan Mộc Vân, còn không mau đầu hàng?

Công Dương Kiến Minh ánh mắt lẫm liệt nhìn Công Dương Kiến Bảo đang đánh nhau với Đoan Mộc Vân nói.

Đoan Mộc Vân nhìn thấy màn này hoảng sợ nói:

- Đoan Mộc Nghĩa.

- Đoan Mộc Trưởng Lão.

- Đoan Mộc Tộc Thúc.

- Các ngươi đáng chết.

Tu sĩ Đoan Mộc gia nhìn thấy màn này, tròng mắt đều đỏ lên.

Công Dương Kiến Minh nhìn thấy tướng sĩ Đoan Mộc gia không có ý định đầu hàng, trường mâu trong tay phát ra ức vạn hàn quang, sau đó, thân thể Đoan Mộc Nghĩa bị vô tình xe rách, huyết nhục bay đầy trời.

- Công Dương Kiến Minh, ta nhất định giết ngươi.

Đoan Mộc Vân gầm thét.

- Ngươi nghĩ ngươi có thể sống sót hả?

Công Dương Kiến Bảo nói đến đây, chiến kiếm trong tay hắn hung hăng chém tới Đoan Mộc Vân, do đang phân tâm nên Đoan Mộc Vân bị một kiếm quét ngang trước ngực, bịch một tiếng, hắn bay về phía sau, đồng thời khí huyết trong cơ thể không ngừng quay cuồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận