Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2648: Song Diện Nhân

Gan rồng, gan phượng, tim rùa.

- Chẳng lẽ đây là gan rồng Thần Vương cấp?

Diệp Hạo chỉ vào một bàn đồ ăn trước mặt hỏi.

- Đúng vậy.

Mạc Vân Sơn gật đầu một cái.

- Các ngươi không sợ đắc tội với Long tộc sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Những năm này Long tộc giết nhân tộc còn ít sao?

Mạc Vân Sơn không thèm để ý nói.

- Nói cũng đúng.

Diệp Hạo nói xong mới cầm đũa gắp lên ăn một miếng, lập tức miếng gan rồng tan trong miệng điên cuồng kích thích vị giác của hắn, mang cho hắn mội loại cảm giác hưởng thụ vô thượng.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Mùi vị không tệ.

Phải biết những năm này có món gì mà hăn chưa từng ăn qua.

- Diệp huynh thích là được rồi.

Mạc Vân Sơn nói đến đây lại giơ lên một chén rượu nhạt.

- Mời.

Diệp Hạo bưng chén rượu lên làm động tác cụng ly. Uống một hơi cạn sạch. Giờ khắc này Diệp Hạo cảm thấy như mình mới nuốt xuống một ngọn lửa cháy hừng hực, liên tục cho đến khi nó chảy xuống dạ dày vẫn không hề có dấu hiệu hạ xuống, nhưng một luồng hương thơm lại từ trong răng Diệp Hạo tản ra.

- Rượu ngon.

Diệp Hạo không khỏi nói.

- Ha ha, uống xong Hỏa Viêm rượu này mà mặt không đổi sắc thật sự cũng không có mấy người.

Khi nói câu này khuôn mặt Mạc Vân Sơn cũng hơi ửng đỏ. Thật sự là do chén rượu này quá mạnh. Dù là Mạc Vân Sơn cũng có chút không chịu nổi.

- Ta khuyên ngươi vẫn không nên quá thân thiết với Mạc Vân Sơn.

Lúc này trong tai Diệp Hạo trong tai vang lên âm thanh của Khúc Cầm.

- Vì sao?

Diệp Hạo theo phản xạ hỏi.

- Ta và Mạc Vân Sơn thật ra cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

- Cái gì?

- Ngươi cho rằng Mạc Vân Sơn là nhân vật đơn giản sao?

- Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ cảm thấy hắn là nhân vật đơn giản cả.

- Không, Mạc Vân Sơn hơn cả những gì ngươi tưởng tượng nữa.

Khúc Cầm trịnh trọng nói.

- Cái thứ tao nhã lịch sự mà hắn biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là lớp ngụy trang thôi.

- Cái gì?

Diệp Hạo ngạc nhiên.

- Nể tình Tuyết Thần, ta khuyên ngươi vẫn chớ nên quá thân cận với Mạc Vân Sơn.

- Có thể nói một chút được không?

- Năm đó khi ở trên lôi đài ta quét ngang các tu sĩ cùng giai, nhưng ai có thể ngờ tới Mạc Vân Sơn lại xuất hiện, dù ta đã dùng hết khả năng nhưng vẫn bại ở trong tay hắn.

Khúc Cầm chần chờ một chút lại nói.

- Ta nghĩ một lúc mới quyết định gả cho Mạc Vân Sơn, bởi vì dù sao U hỏa cũng không phải là kế lâu dìa, ta cần có một thế lực che chở, như vậy mới có thể thoải mái không cần suy nghĩ gì mà tăng tu vi.

Dừng một chút Khúc Cầm nói tiếp.

- Sau khi chúng ta ở cùng nhau thái độ của Mạc Vân Sơn vẫn rất tốt, thẳng cho đến ngày ta phá vỡ lúc hắn đang tu luyện một môn ma công.

- Ma công nào?

Diệp Hạo giật mình.

Tuyên Cổ hoàng triều chính là thế lực chính đạo đấy. Hơn nữa khi ở Hỗn Độn thế giới Mạc Vân Sơn vẫn sử dụng công pháp chính đạo.

- Ta chỉ biết môn ma công kia rất khủng bố.

Nói đến đây Khúc Cầm vẫn cảm giác được trái tim căng thẳng như cũ.

- Ở xung quanh người hắn ta thấy được rất nhiều hư ảnh của Ma Thần, mà những hư ảnh Ma Thần này đều quỳ lạy hành lễ với hắn.

- Sau khi đánh vỡ đã có chuyện gì?

- Lúc ấy Mạc Vân Sơn đương nhiên muốn giết ta rồi! Dù ta có sử dụng một sợi bản nguyên kia vẫn không thể là đối thủ của Mạc Vân Sơn.

Khúc Cầm trịnh trọng nói.

- Mạc Vân Sơn sử dụng một thủ đoạn huyền ảo, hắn triều hồi ra một hình chiếu cực kỳ kinh khủng.

- Ngươi sử dụng U hỏa?

- Lúc ấy nếu ta không sử dụng U hỏa, có lẽ đã chết trong tay hắn rồi.

Khúc Cầm ung dung nói.

- Mạc Vân Sơn kiêng kị U hỏa trong tay ta, từ đó mới uy hiếp nếu ta truyền ra chuyện này, hắn sẽ giết hết toàn bộ từ trên xuống dưới Lưu Thủy tông.

- Vậy vì sao ngươi còn trở về?

- Để báo đáp lại Tuyên Cổ hoàng triều cung cấp tài nguyên giúp ta tu hành.

- Ngươi không lo lắng Mạc Vân Sơn giết ngươi?

- Cho nên ta mới nói chuyện này cho ngươi.

- Là ý gì?

- Trong khoảng thời gian trước khi Mạc Vân Sơn không trở thành cường giả nửa bước cấm kỵ có lẽ sẽ không đụng đến ta, mà một khi Mạc Vân Sơn đặt chân đến cảnh giới này, dù lúc đó ta có đặt chân đến cảnh giới đó hay chưa, ta đều khó có khả năng là đối thủ của Mạc Vân Sơn.

- Sao ngươi có thể chắc rằng ta là đối thủ của Mạc Vân Sơn?

- Vị ở Ma Quật kia còn giao cờ chiến cho ngươi, nếu ngươi không có tư chất nghịch thiên, vị đó làm sao có thể giao bảo mệnh pháp bảo cho ngươi được?

- Sao ngươi chắc ta sẽ giúp ngươi?

- Ta tin tưởng ngươi.

- Được.

Diệp Hạo bí mật gật đầu nói.

- Đến lúc đó nếu Mạc Vân Sơn muốn động vào ngươi, ta sẽ giúp ngươi.

Thật ra dù không có chuyện này, Diệp Hạo cũng sẽ giúp Khúc Cầm.

Vì sao?

Cũng bởi vì Khúc Cầm nói cho Diệp Hạo biết tu tích của Tuyết Trích Tiên. Phần ân tình này Diệp Hạo làm sao quên được?

Hơn nữa khi Diệp Hạo ở Táng Hải đã lấy được rất nhiều tài nguyên. Có thể nói đây chính là công lao của Khúc Cầm.

- Thấy ngươi sảng khoái như vậy, ta cũng cho ngươi biết một tin tức.

Trong lòng Khúc Cầm vẫn có chút hơi cảm động.

Mạc Vân Sơn không hề đơn giản. Thành tựu tương lai còn có thể đặt chân đến cấm kỵ. Thế nhưng vì sao Diệp Hạo vẫn vì nàng mà nguyện ý đắc tội với Mạc Vân Sơn, trong lòng nàng sao không cảm động được.

- Tin tức gì?

- Ta để ý thấy Mạc Vân Sơn thường xuyên tới Trường Minh tinh.

- Trường Minh tinh?

Diệp Hạo nhanh chóng dò tọa độ của Trường Minh tinh.

- Hình như Trường Minh tinh không hề có thứ gì đặc biệt?

Trường Minh tinh giống như không có cái gì đặc thù?

- Nếu Trường Minh tinh không có gì đặc biệt, ngươi nghĩ vì sao Mạc Vân Sơn lại thường xuyên tới đó?

Khúc Cầm trầm giọng nói.

- Ta từng bí mật tới Trường Minh Tinh, đáng tiếc cũng không hề có bất kỳ phát hiện gì.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền liên lạc Diệp Thiên Thiên.

- Thiên Thiên, đưa tư liệu về Trường Minh tinh cho ta.

Rất nhanh Diệp Thiên Thiên đã gửi cho Diệp Hạo toàn bộ tư liệu về Trường Minh tinh.

Diệp Hạo nhìn qua một lần vẫn không hề nhìn ra có gì đặc biệt.

- Phụ thân, ngươi lấy tư liệu của Trường Minh tinh làm gì?

Diệp Thiên Thiên tò mò hỏi.

- Theo ta được biết Trường Minh tinh là tư nguyên tinh của Tuyên Cổ hoàng triều.

- Ta hoài nghi trên Trường Minh tinh có cơ duyên.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Ta sẽ liên hệ với nhân viên trên Trường Minh tinh.

Diệp Thiên Thiên lập tức nói.

- Được.

Diệp Hạo trả lời.

Đợi đến khi tiệc rượu kết thúc, Diệp Hạo mới cáo từ với Mạc Vân Sơn. Không biết bộ mặt thật của Mạc Vân Sơn thì thôi, giờ đã biết thì ngu gì ở lại cơ chứ, không phải muốn chết sao?

Dù cho Mạc Vân Sơn vẫn cố gắng giữ lại, nhưng Diệp Hạo vẫn từ chối mà rời khỏi. Đợi đến khi Diệp Hạo rời khỏi rất xa ánh mắt Mạc Vân Sơn mới rơi vào trên khuôn mặt của Khúc Cầm.

- Hiện giờ có phải Diệp Hạo sẽ tiền về Trường Minh tinh không?

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra hẳn sẽ đi.

Lúc này khuôn mặt Khúc Cầm cự kỳ bình tĩnh, tựa hồ không hề có chuyện gì ngoài ý muốn.

- Khúc Cầm, biểu hiện lần này của ngươi rất tốt.

Mạc Vân Sơn nắm vuốt cái cằm của Khúc Cầm, ánh mắt lóe lên màu đỏ tươi nói.

- Ngươi phải biết đứng sau lưng Diệp Hạo là ai? Chẳng lẽ ngươi không lo sẽ đắc tội vị kia sao?

Khúc Cầm nhìn thẳng vào Mạc Vân Sơn nói.

- Ngươi cho rằng vị ở Ma Quật kia rảnh rỗi lắm sao? Người cùng giai tranh phong bọn họ lười để ý.

Mạc Vân Sơn khẽ cười nói.

- Diệp Hạo nếu bất hạnh mà chết, vị kia tuyệt đối sẽ không tìm ta gây phiền phức.

Nghe vậy Khúc Cầm yên lặng xuống.

- Trên người Diệp Hạo có rất nhiều cơ duyên nghịch thiên, mà những cơ duyên này đến lúc đó đều sẽ là của chúng ta.

Mạc Vân Sơn nói đến đây ánh mắt lóe lên một tia chờ mong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận