Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3253: Ta Muốn Làm Đan Sư

- Hàn Thiên Mậu, có thật như vậy không?

Tống Văn Tử nhìn Hàn Thiên Mậu, cắn răng nghiến lợi nói.

- Chuyện này…chuyện này…

Hàn Thiên Mậu lắp bắp nói.

- Không hề.

Lúc này Hàn Liên Kiều gấp gáp nói.

- Trước đó chúng ta thoả thuận chỉ ba ngàn vạn Hoàng thạch, nhưng sau đó hắn lại tăng giá, ta tức quá mới cầu cứu gia gia.

- Đổi trắng thay đen.

Trung niên râu quai nón lên cơn giận dữ nói.

- Khi chưa sửa, các ngươi đã thoả thuận ba mươi ngàn vạn Hoàng thạch, là do ngươi về sau lật lọng.

- Đúng vậy, chúng ta dám thề với trời, ngươi có dám không?

Ngay lập tức, nữ nhi của trung niên râu quai nón phụ họ nói.

- Hai người các ngươi muốn chết sao?

Hàn Liên Kiều nhìn hai cha con trung niên râu quai nón, bí mật truyền âm nói.

- Ngươi đứng nghĩ đến việc uy hiếp ta, lão tử ta không sợ.

Trung niên râu quai nón lạnh. Lùng nói.

- Vả lại ở đây nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy ngươi có thể giấu giếm hay sao?

- Không sai, vừa rồi ta đã nghe thấy.

- Đúng vậy, ta cũng nghe được, thoả thuận là ba mươi ngàn vạn.

- Đổi trắng thay đen như vậy mà ngươi cũng làm được, ngươi thật sự ném mặt mũi của công hội Luyện Khí đi đâu rồi hả?

- Phó hội trưởng, ta đề nghị hãy đuổi tên chết tiệt này ra ngoài.

Rất nhanh, một đống người quan sát ở đây đều nhau nhao nói.

Sắc mặt Hàn Liêu Kiều từ phẫn nộ chuyển thành trắng bệch.

Hắn sợ.

Hắn sợ Tống Văn Tử thật sự đuổi hắn ra ngoài.

- Hàn Liêu Kiều, bây giờ ngươi còn gì để nói không?

Tống Văn Tử lạnh lùng nhìn Hàn Liêu Kiều nói.

Hàn Liêu Kiều lập tức quỳ xuống trước mặt Tống Văn Tử.

- Phó hội trưởng, ta sai, mong ngươi cho ta một cơ hội.

- Ngươi bôi đen hình tượng của luyện khí sư chúng ta, từ giờ trở đi ngươi không còn là ngươi của công hội Luyện Khí nữa.

Tống Văn Tử tuyên bố ở trước mặt mọi người.

- Phó hội trưởng, mong ngươi hãy cho Liêu Kiều một cơ hội.

Lúc này Hàn Thiên Mậu bỏ xuống mặt mo cầu khẩn nói.

- Ngươi cho rằng chuyện này ngươi không dính líu gì sao? Từ giờ trở đi ngươi không còn là trưởng lão công hội Luyện Khí chúng ta nữa, vả lại Chấp Pháp đường của công hội sẽ tiến hành điều tra ngươi, một khi điều tra được ngươi làm điều gì phi pháp, nửa đời sau của ngươi cứ ở trong phong giam đi.

Tống Văn Tử lạnh lùng nói.

Hàn Thiên Mậu ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Tống Văn Tử cách chức hắn để điều tra?

Điều tra cái gì chứ?

Hắn nói cho Diệp Hạo đẹp mắt, nhưng vấn đề là bây giờ không phải Diệp Hạo còn không có chuyện gì sao?

Cần gì phải làm căng như vậy?

- Phó hội trưởng, ngươi không có tư cách xoá chức vị của ta.

Hàn Thiên Mậu âm trầm nói.

- Ta có thể trình đơn cắt chức vị của ngươi cho hội trưởng, nhưng ta tin hội trưởng sẽ duyệt đơn trình của ta thôi.

Tống Văn Tử lãnh đạm nói.

- Một khi ta trình đơn, ngươi chắc chắc sẽ mất hết tất cả các chức vụ, ta nghĩ điểm ấy ngươi hẳn phải biết rõ.

- Ta . . . .

Hàn Thiên Mậu liếc Tống Văn Tử một cái rồi xoay người rời đi.

Hắn phải vận dụng quan hệ trong công hội của hắn để thử xem có ảnh hưởng được quyết định của hội trưởng hay không?

- Diệp công tử, ta xử lý như vậy ngươi hài lòng chưa?

- Đứa cháu này còn chưa thanh toán tiền công cho ta đấy.

Diệp Hạo chỉ Hàn Liêu Kiều nói.

- Hàn Liêu Kiều.

Tống Văn Tử nhìn Hàn Liêu Kiều nói.

Hàn Liêu Kiều vội vàng đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo nhìn lướt qua rồi khẽ gật đầu, tiếp đó vung tay lên cho Hàn Liêu Kiều một cái tát.

Nửa bên mặt Hàn Liêu Kiều lập tức sưng lên.

- Nếu không phải vì ngươi, ta sao có thể làm phiền Tống hội trưởng chứ?

Diệp Hạo hiên ngang lẫm liệt nói.

Khoé miệng Tống Văn Tử giật một cái, bất quá vẫn cung kính nói.

- Diệp công tử, chuyện lần này là do công hội Luyện Khí chúng ta sai, công hội Luyện Khí nhất định sẽ cho công tử một câu trả lời thích đáng.

Toàn trường xôn xao.

Tống Văn Tử xử lý hai người Hàn Thiên Mậu trước mặt mọi người, kết quả Tống Văn Tử còn phải cho Diệp Hạo một câu trả lời thoả đáng?

Đến cùng thì Diệp Hao có thân phận kinh người thế nào?

Đợi đến khi Tống Văn tử rời đi, người xem ở đây đồng loạt đi đến chỗ phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, ngươi có thể giúp ta cải thiện hiệu suất của Thần Tiễn không?

- Diệp công tử, giúp ta sửa sợi dây chuyền này với?

- Diệp công tử, ngươi có thể giúp ta sửa pháp chỉ được không?

Đối mặt với đông đảo người đến, Diệp Hao trực tiếp ném bọn họ cho cha con trung niên râu quai nón.

Dù sao cũng không thể không làm gì mà thu tiền được.

Chỉ trong ngắn ngủi mười phút, người đặt hàng đã vượt qua trăm người, hơn nữa con số còn vẫn tiếp tục tăng mạnh.

- Những người đặt hàng hôm nay, giờ này ngày mai các ngươi tới lấy.

Khi rất nhiều ngươi đang muốn biết lúc nào có thể lấy hàng, Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nghe đến đây mọi người đều hiểu được Diệp Hạo có lẽ sẽ vận dụng thời không lĩnh vực.

Bằng không căn bản không thể nào chỉ trong thời gian ngắn mà đã hoàn thành được.

Khi cha con trung niên râu quai nón ghi đến người thứ ba trăm, Diệp Hạo mới kêu trung niên râu quai nón đóng cửa lại.

- Công tử, sao không tiếp tục?

Tiểu la lỵ không hiểu hỏi.

- Ngươi muốn mệt chết ta sao?

Diệp Hạo trừng mắt nhìn tiểu la lỵ một cái.

- Công tử, chẳng lẽ ngươi không sử dụng thời không lĩnh vực?

- Sử dụng, nhưng chúng ta không thể nào giải quyết toàn bộ đơn hàng trong vòng một ngày được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nghĩa là sao?

Tiểu la lỵ nghi hoặc hỏi.

Trong mắt tiểu la lỵ, đơn đặt hàng càng nhiều càng tốt.

- Hôm nay sôi động, ngày mai quạnh quẽ, ngươi cảm thấy làm ăn như vậy có thể phát triển được không?

Diệp Hạo nhìn tiểu la lỵ nói.

- Làm ăn phải để ý đến việc quảng bá nữa.

- Hình như ta cũng đã hiểu rồi,

Tiểu la lỵ như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

- Giấc mộng của ngươi là gì?

- Giấc mộng của ta là trở thành một đan sư.

Tiểu la lỵ há mồm liền nói.

- Cha ngươi là luyện khí sư cơ mà?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Diệp Hạo có thể nhìn ra trung niên râu quai nón là luyện khí sư Cấm Kỵ đỉnh phong, khoảng cách đến đại sư chỉ có một bước.

Nếu nàng đi theo trung niên râu quai nón học tập luyện khí sẽ bớt đi rất nhiều đường quanh co.

- Ta muốn học tập đan thuật, như vậy sẽ có thể chữa khỏi cánh tay cho cha ta.

Lúc tiểu la lỵ nói câu này, ánh mắt nàng tràn ngập khát vọng mãnh liệt.

Diệp Hạo hiểu ra.

Mà lúc này trung niên râu quai nón bưng một bộ khay trà tới.

- Diệp công tử, ngươi tới nếm thử Tuyết Liên trà bảo bối của ta đi.

Diệp Hạo cười bưng tới một chén.

Hắn nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ.

Hương vị bình thường.

Không sai.

Không có gì đặc sắc.

Phải biết đến trình độ của Diệp Hạo, loại trà đỉnh cấp nào mà hắn chưa từng uống qua?

Bảo bối trong miệng trung niên râu quai nón đối với Diệp Hạo mà nói lại không coi vào đâu.

- Mùi vị không tệ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Trung niên quai nón có chút kích động nói.

- Ngài thích là tốt rồi.

- Cho ta nhìn thử tay của ngươi.

Diệp Hạo để chén trà xuống nói.

Trung niên râu quai nón không hiểu, nhưng vẫn vươn cánh tay phải của mình ra.

- Cánh tay phải của ngươi bị trúng độc.

Diệp Hạo nhìn một chút nói.

- Năm đó lúc ta tinh luyện Diệp Kim thạch đã bị thạch độc bên trong ăn mòn.

Trung niên râu quai nón nhẹ nhàng nói.

- Những năm này ta dùng không ít thuốc giải độc nhưng đều không có quá nhiều hiệu quả.

- Thạch độc này không phải là thạch độc thông thường, độc của nó đã đi vào máu của ngươi, có thể nói miễn là ngươi không chết, loại thạch độc này vĩnh viễn tồn tại.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Ánh mắt trung niên râu quai nón tràn ngập ngạc nhiên.

- Diệp công tử, ngươi đúng là thần, năm đó khi ta tìm Vệ Hảo Dịch Vệ đại sư, hắn cũng nói như vậy.

- Vệ Hảo Dịch? Xem ra hắn cũng có chút tài năng.

Diệp Hạo cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận