Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1842: Thâu Đạo Chi Thuật

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tiểu Miêu cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Hạo:

- Ngươi đừng quá phận.

Tiểu Miêu là ai?

Thiếu Tộc Trưởng Linh Miêu Nhất Tộc.

Hạng tư Phượng Bảng!

Sao Diệp Hạo dám bảo nàng gả cho hắn?

- Muốn cưới Tiểu Miêu tiểu thư, ít nhất cũng phải thuộc mười vị trí đầu trên Long bảng.

Tông Văn Lâm nhìn Diệp Hạo, thản nhiên nói.

Trong lời nói của hắn rất khinh thường.

- Ngươi nằm trong top 10 Long bảng sao?

Diệp Hạo nhìn Tông Văn Lâm, hỏi.

- Không phải.

Tông Văn Lâm rất không tình nguyện trả lời.

- Vậy ngươi còn nói cái cọng lông? Làm ta tưởng là ngươi cũng mạnh lắm chứ?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Tông Văn Lâm một cái.

Hai con ngươi Tông Văn Lâm phóng ra một tia tức giận.

- Ta giờ thật không phải top 10 Long bảng, nhưng bởi vì ta không xung kích mà thôi.

- Chờ ngươi xung kích lên lại nói.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Tông Văn Lâm cũng chịu không nổi nữa.

- Ta muốn giết ngươi.

Tông Văn Lâm mới vừa ra tay bị Tiểu Miêu ngăn trở.

- Diệp Hạo là người của ta.

Tiểu Miêu nhìn chằm chằm Tông Văn Lâm.

- Nhưng người ta không thừa nhận kìa.

- Đó cũng là chuyện của ta.

Tông Văn Lâm tức giận nhìn Diệp Hạo một chút:

- Ba ngày sau ta xem ngươi chết như thế nào?

- Nếu ta không chết thì sao?

- Nếu ngươi không chết ta...

Nói tới đây, Tông Văn Lâm nghĩ đến Tiểu Miêu còn ra sức bảo vệ Diệp Hạo.

- Tóm lại La Châu Ngọc sẽ không để ngươi dễ chịu.

Tông Văn Lâm không phải không thể nói ra những lời độc ác.

Nhưng nếu nói ra thì sẽ trở mặt với Tiểu Miêu.

Nhưng việc này không đáng.

Bởi vì nhìn tình hình này, La Châu Ngọc và Tiểu Miêu sẽ trở mặt.

Tông Văn Lâm rời đi, Tiểu Miêu nhìn Diệp Hạo:

- Diệp Hạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo không suy nghĩ cự tuyệt.

- La Châu Ngọc khẳng định sẽ bức bách ngươi và Thái Khang tỷ thí.

- Sau đó thì sao?

Nghe giọng nói của Diệp Hạo không quan tâm, Tiểu Miêu lạnh hừ một tiếng quay người đi.

Hàn Sở Di vừa định đuổi theo bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Để cho cô ta rời đi.

- Thế nhưng...

- Như vậy đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ta muốn nghỉ ngơi.

Hàn Sở Di và Hàn Trung Thành đành phải rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Hạo phất tay bố trí một đạo cấm chế, tiếp theo hắn xé rách Không Gian rời khỏi Hàn gia.

Sau khi rời khỏi Hàn gia, Diệp Hạo xuất hiện giữa không trung, ánh mắt của hắn rất nhanh khóa chặt Tông Văn Lâm.

Tông Văn Lâm đang hướng một thanh lâu đi tới.

- Thật nhàn hạ thoải mái.

Diệp Hạo cứ như vậy, tướng mạo và khí tức phát sinh biến hóa, mấy hô hấp sau hắn đã hóa thành một tu sĩ Thiên Sứ Tộc tóc vàng.

Kiểm tra một chút Diệp Hạo nhẹ nhàng rơi xuống, tiếp theo đi tới trước mặt Tông Văn Lâm.

Đợi đến khi hắn và Tông Văn Lâm đi ngang qua nhau thì hắn đụng phải Tông Văn Lâm một cái. Trong nháy mắt va chạm, Diệp Hạo tiện tay tháo Túi Càn Khôn của hắn xuống rồi đồng thời trả lại một cái Túi Càn Khôn khác.

- Ngươi đi đường kiểu gì vậy?

Tông Văn Lâm giận dữ nói.

- Thật có lỗi, thật có lỗi!

Diệp Hạo liên tục nói xin lỗi.

Tông Văn Lâm nhíu mày nhìn Diệp Hạo, nhìn thấy Diệp Hạo là Thiên Sứ Tộc nên không thể không tắt lửa giận trong lòng.

Dám ở Quang Minh Thành động người Thiên Sứ Tộc, Thiên Sứ Tộc bỏ qua cho hắn à.

Thiên Sứ Tộc bao che, Tông Văn Lâm chứng kiến không phải lần một lần hai.

- Cút đi!

Tông Văn Lâm khó chịu đẩy Diệp Hạo ra.

Diệp Hạo thuận thế rời khỏi.

Tông Văn Lâm vỗ chỗ hông bị Diệp Hạo va chạm rồi tiếp tục đi đến thanh lâu.

Mà đến lúc tiến vào thanh lâu, hắn vẫn không phải biết Túi Càn Khôn của mình đã bị đánh tráo.

Thật ra, vừa rồi Diệp Hạo vận dụng Thâu Đạo Chi Thật.

Ăn trộm cũng là một loại đạo trong ba ngàn đại đạo.

Nhưng Tu Sĩ không thể nào tu luyện loại đại đạo này.

Không ai muốn đi trộm để thành đạo cả.

Thanh danh Tông Văn Lâm rất thịnh.

Điều này làm cho hắn vừa đi vào thanh lâu, thì bên người bao vây rất nhiều nữ tử xinh đẹp.

- Vương ma ma, ngươi mau gọi mười cô nương xinh đẹp nhất ở đây đến phòng ta.

Nghe vậy, một trung niên phụ nhân lộ ánh mắt khó xử:

- Tông công tử, bốn người đứng đầu Lâu chúng ta còn đang phục thị khách.

- Ngươi đi nói cho mấy vị kia, Tông Văn Lâm ta bảo bọn hắn để người lại cho.

Tông Văn Lâm lạnh giọng nói:

- Nếu bọn họ không nghe, ta sẽ tự mình tới cửa.

Vương ma ma chần chờ một chút đành phải bảo cho sáu đầu bài còn lại đến phục vụ Tông Văn Lâm, còn nàng thì đi đến gian phòng của bốn vị khách nhân kia.

Ba gian phòng đầu nghe Tông Văn Lâm để bọn hắn nhường người, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng phải nhường, mà oán khí của bọn hắn đều đổ hết lên người Vương ma ma.

- Ta sẽ gọi cho ngài một cô nương tốt khác.

Vương ma ma cười làm lành nói:

- Còn có, toàn bộ tiêu phí hôm nay của các ngươi đều miễn phí.

Nghe như vậy, ba Tu Sĩ kia mới bỏ qua.

Dù sao đây không phải thanh lâu bình thường.

Trước kia, mỗi lần đến đây đều phải tiêu phí một món tiền khổng lồ.

Giờ được chơi miễn phí, ai lại không thích.

Nhưng khi Vương ma ma gõ cửa gian phòng thứ tư thì bị răn dạy.

- Biến!

Vương ma ma cười khổ nói:

- Vị công tử này, ta cũng không muốn quấy rầy nhã hứng của ngươi, nhưng Tông Văn Lâm công tử đã nói, phải để cho mười cô nương đứng đầu đến phục thị hắn.

- Tông Văn Lâm?

Nghe vậy, đối phương lạnh giọng nói:

- Ngươi bảo Tông Văn Lâm đến đây, ta và hắn hảo hảo nói chuyện.

Vương ma ma nghe đến đó ý thức được vị này cũng không phải đơn giản.

Vì vậy, bà quả quyết xoay người đi.

Vừa tới bên ngoài gian phòng của Tông Văn Lâm đã nghe đến từng đợt tiếng thở gấp.

Vương ma ma giật mình.

Vị này có bao nhiêu đói khát đây?

Nãy giờ chưa đi qua bao lâu, hắn cũng không cần khúc dạo đầu mà đã làm đến phần chính rồi à?

Vương ma ma không đi mà lẳng lặng đợi ngoài cửa.

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, bà nghe một loạt tiếng thở dốc kịch liệt, một lát sau, giọng nói của Tông Văn Lâm vang lên trong tai Vương ma ma:

- Tiểu Hoàn đâu?

- Vị công tử kia bảo ngươi đi qua cùng hắn hảo hảo nói chuyện.

- Có khí phách!

Tông Văn Lâm nói tới đây, phủi đất đứng lên, tiếp theo âm thanh sột xoạt mặc quần áo vang lên, mười mấy hô hấp sau Tông Văn Lâm mới bước ra ngoài:

- Ở đâu?

- Ta dẫn ngươi đi.

Vương ma ma nói khẽ.

Đi được một đoạn, Vương ma ma chỉ vào một gian phòng nói:

- Ở đây.

Tông Văn Lâm nhìn thoáng qua rồi tung một cước đạp nát cửa phòng, tiếp theo hùng hổ đi vào.

Khi thấy rõ là ai thì sắc mặt Tông Văn Lâm không khỏi biến đổi.

- Ngươi?

- Tông Văn Lâm, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.

- Hoàng công tử, ta không biết là ngươi.

Mồ hôi Tông Văn Lâm chảy như mưa:

- Nếu ta biết, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.

- Ngươi giờ quấy rầy nhã hứng của ta.

Đối phương lạnh lùng mở miệng.

- Vương ma ma, ngươi đi gọi toàn bộ Tiểu Vũ các nàng đi.

Tông Văn Lâm vội vàng nhìn về phía Vương ma ma.

Vương ma ma gật đầu vội vàng rời đi.

- Hoàng công tử, tất cả tiêu xài của ngươi hôm nay đều tính trên đầu ta.

Tông Văn Lâm cẩn thận từng chút nói.

- Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền à?

Trong lời nói đối phương lộ ra một tia sâm nghiêm.

- Đây chỉ là một chút tấm lòng của ta thôi.

Trong lòng Tông Văn Lâm nhảy một cái.

- Tông Văn Lâm, tỷ tỷ của ngươi Tông Văn Na vẫn chưa thành thân, đúng không?

Đối phương nhàn nhạt hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận