Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2973: Cùng Hồng Mông Đại Chiến

- Ta nắm giữ lệnh bài ngân sắc.

Báo Tử cảm thấy mình bị nhục nhã, hắn quát ầm về phía Diệp Hạo.

- Lệnh bài ngân sắc chính là vốn liếng để ngươi phách lối sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Nếu có gan thì triệu hồi chiến linh của ngươi ra.

Trong mắt Báo Tử loé lên từng tia thần mang, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nhượng bộ.

- Ngươi chờ đó cho ta.

Nghe đến đây hai con mắt Diệp Hạo loé lên một tia lạnh lùng.

- Xem ra là ngươi chán sống.

Diệp Hạo nói đến đây liền gọi Hoàng Trùng ra.

- Giết hắn.

Diệp Hạo chỉ Báo Tử nói.

Tâm thần Hoàng Trùng khẽ động lập tức khống chế Báo Tử đến không gian thứ nguyên.

Trong nháy mắt Hoàng Trùng xuất thủ, một chiến linh bên trong lệnh bài đặt bên hông Báo Tử đi ra.

- Chỉ là chiến linh Siêu Thoát sơ kỳ mà thôi.

Hoàng Trùng khinh thường nói.

Ngay sau đó hắn dùng một bàn tay đập nát chiến linh của Báo Tử.

Trên mặt Báo Tử lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Tha mạng.

- Kiếp sau ngươi không nên lớn lối như vậy.

Tiếng nói của Hoàng Trùng vừa rơi xuống, thân thể Báo Tử cũng đồng thời hoá thành tro tàn.

Mà mọi chuyện tu sĩ bên ngoài đều không biết.

Bởi vì ngay khi Diệp Hạo đứng lên nói cút, nguyên một vùng không gian này đã bị khống chế.

Ngoại trừ Báo Tử đã chết ra, không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.

Quay lại thời gian Diệp Hạo chuẩn bị nói cút, chỉ thấy “Báo Tử” quay người vội vàng rời khỏi nơi này, phảng phất như hắn gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm.

- Sư tỷ, xảy ra chuyện gì?

Chung Khánh Chi hoang mang nói.

- Ta cũng không biết, nhanh lên rời đi nơi này.

Trần Bán Nguyệt biết rõ nơi này không thể ở lại, ở đây chẳng lẽ chờ Báo Tử đến sao?

Bọn họ không biết rằng Báo Tử đã chết, người vừa mới vội vội vàng vàng rời khỏi là phân thân mà Hoàng Trùng ngưng tụ thành.

Một đoàn người rời khỏi trà lâu liền vội vàng chạy tới tửu lâu phía xa xa.

Bọn họ biết những tửu lâu đứng đầu ở nơi này đều là sản nghiệp của Bách Tuế sơn, bọn họ không tin Báo Tử dám đến đây bắt người.

Không thể không công nhận rằng lựa chọn của họn hắn vô cùng chính xác.

Nếu Báo Tử còn sống, chắc chắn không dám tới nơi này bắt người.

- Tám ngàn hoàng thạch.

Nghe được cái giá này, đám người Trần Bán Nguyệt đều hoang mang.

Giá tiền này đã vượt qua khỏi giới hạn của bọn hắn.

- Đây chính là khách sạn tốt nhất trong Bách Tuế thành.

Chưởng quỹ kiêu ngạo nói.

- Chờ một chút.

Trần Bán Nguyệt nói xong móc ra ba ngàn hoàng thạch.

Chung Khánh Chi lấy ra hai ngàn hoàng thạch.

Những đệ tử còn lại cũng lục tục góp hai ngàn năm trăm hoàng thạch, thế nhưng tính đi tính lại vẫn thiếu năm trăm hoàng thạch.

- Ngươi định đứng đó nhìn không à?

Chung Khánh Chi nhìn thấy Diệp Hạo không có phản ứng gì mới tức giận nói.

Diệp Hạo ném qua một cái túi càn khôn.

- Sắp xếp cho chúng ta.

Thần niệm của chưởng quỹ quét qua một cái, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười.

- Chư vị, mời.

Diệp Hạo không ngờ rằng bản thân trả toàn bộ nhưng Chu Khánh Chi lại tức giận.

- Diệp Hạo, ngươi đang chế giễu chúng ta không có tiền sao?

- Trên thực tế thật sự các ngươi không có nhiều tiền?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Về phần chế giễu, thật ngại quá, ta không hứng thú.

Chung Khánh Chi giận tím mặt.

- Tên họ Diệp kia, ngươi dám đánh với ta một trận không?

- Được rồi, đã đến lúc nào rồi? Còn nội đấu?

Trần Bán Nguyệt đen mặt nói.

- Chúng ta đi vào thôi.

Chung Khánh Chi vẫn còn có chút e ngại Trần Bán Nguyệt, hắn oán độc nhìn Diệp Hạo một cái rồi đi theo Trần Bán Nguyệt vào bên trong.

Diệp Hạo lắc đầu.

Hắn không ngờ Chung Khánh Chi lại vô lý như vậy, nếu không phải vì nể mặt Đường Đức Nguyên, Chung Khánh Chi dù có mười cái mạng cũng không đủ để Diệp Hạo giết.

- Ta ra ngoài đi dạo.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Bây giờ đi dạo lỡ đụng phải Báo Tử thì sao?

Trần Bán Nguyệt lo âu nói ra.

- Yên tâm đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Lỡ đến lúc đó khi ngươi đụng phải Báo Tử rồi khai chúng ta ra thì phải làm sao bây giờ?

Chung Khánh Chi cười lạnh nói.

Diệp Hạo liếc Chung Khánh Chi một cái rồi xoay người rời đi.

Kỳ thật Diệp Hạo đã sớm muốn rời đi, bây giờ gặp phải chuyện này, hắn cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa.

Sau khi rời khỏi tửu lâu, thông qua lệnh bài Diệp Hạo liên lạc với Hồng Mông,

Kết quả Hồng Mông nói với Diệp Hạo đi Bách Tuế sơn tìm hắn.

Bách Tuế sơn!

Sau khi tới Bách Tuế sơn, Diệp Hạo thông báo với đệ tử canh giác một tiếng, không bao lâu sau thiếu các chủ Đồng Thành Thuỵ liền vội vội vàng vàng chạy tới.

Ở trước mặt các thiên kiêu khác, Đồng Thành Thuỵ có thể kiêu căng nhưng ở trước mặt Diệp Hạo, hắn lại không có tư cách này.

- Đổng Thành Thụy gặp qua Tinh Hà công tử.

Đổng Thành Thụy cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

Đổng Thành Thụy liều mạng cũng chỉ chiếm được lệnh bài kim sắc.

Bởi vậy hắn biết rõ lệnh bài kim cương đáng sợ cỡ nào.

Diệp Hạo nhàn nhạt gật gật đầu.

- Hồng Mông đây?

- Hồng Mông công tử đang chờ ngươi trước lôi đài.

Đổng Thành Thụy nói khẽ.

- Mang ta tới.

- Mời.

Kỳ thật vào ngày đầu tiên Diệp Hạo liên lạc với Hồng Mông, hắn đã bắt đầu để Bách Tuế sơn xây dựng một lôi đài cho hắn.

Với cấp bậc của bọn họ, lôi đài ít nhiều cũng phải tiếp nhận được năng lượng Nửa Bước Cấm Kỵ.

Mà Bách Tuế sơn cũng vui vẽ xây dựng.

Đối với bọn hắn mà nói đây chính là giúp Hồng Mông công tử làm việc.

Đây chính là nhân tình.

Là nhân tình đương nhiên phải trả.

Từ xa Diệp Hạo đã nhìn thấy một thanh niên mắt to mày rậm.

Thanh niên kia, tài hoa xuất chúng, phong mang tất lộ.

Chín đạo long khí, lượn lờ quanh thân, quả thực là đáng sợ.

Người như vậy, đừng nói đánh, ngươi chỉ nhìn một cái thôi cũng bị doạ sợ.

Đổng Thành Thụy dù là thiên kiêu cầm trong tay lệnh bài kim sắc, nhưng khi nhìn Hồng Mông, hắn vẫn có cảm giác run sợ.

Hắn biết rõ, vừa đối mặt với Hồng Mông liền có thể miểu sát được hắn.

- Lúc nào ta mới có thể đi đến nước này?

Đổng Thành Thụy nắm chặt tay nói.

Nhưng ngay sau đó Đồng Thanh Thuỵ lại buông tay ra.

Có thể sao?

Không có khả năng!

Hồng Mông đi đến một bước ngày hôm nay, đều là do hắn từng bước đi lên.

Nói cách khác dù về sau hắn và Hồng Mông có cùng tài nguyên, hắn cũng không thể nào mạnh bằng Hồng Mông.

Căn cơ của hắn cũng không bằng Hồng Mông.

Hồng Mông dùng ánh mắt thư điện nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi chính là người đứng thứ tư, Tinh Hà?

- Không sai.

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng, ánh mắt điền tĩnh đi tới.

- Ra tay đi.

Hồng Mông lạnh nhạt nói.

- Ngươi đã làm trễ nải ta không ít thời gian, nếu không ta đã đi tới chỗ của Đế Cương rồi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta cảm thấy nguyện vọng của ngươi chỉ sợ không thoả mãn được rồi.

- Cuồng vọng.

Hồng Mông há mồm phun ra một đoàn tinh hà.

Lực lượng tinh hà cuồn cuộn chèn éo lên người Diệp Hạo.

- Nếu là tinh hà chân chính ta còn kiêng kị ba phần, nhưng đây chỉ là do ngươi lấy tinh thần sa tôi luyện mà thành.

Diệp Hạo nói đến đây, hắn cũng há mồm phun ra ba đoàn khí ức bàng bạc.

Khai Thiên Chi Khí!

Khai thiên tích địa chi khí!

Tích trữ năng lượng đến quỷ thần cũng khó lường!

Hai người giống như cây kim so với cọng râu hung hăng đụng vào nhau.

- Tinh Hà, tinh hà của ta lấy tinh thần sa tôi luyện mà thanh, nhưng tuyệt đối không phải thứ mà ba đoàn Khai Thiên Chi Khí của ngươi có thể cản được.

Hồng Mông nói xong, tinh hà kia liền tản ra uy năng kinh khủng, trong nháy mắt đã hoàn toàn trấn áp ba đoàn Khai Thiên Chi Khí của Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận