Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3302: Ngọc Hành

Sau khi La Tử Huân rời đi, đám người rốt cuộc cũng hiểu vì sao Các chủ Bách Thảo các lại vì Diệp Hạo mà không tiếc đắc tội với Bách Bảo các.

Thế lực sau lưng Diệp Hạo hoàn toàn có thể trấn áp toàn bộ Bách Bảo các.

- Hứa Tĩnh, chơi đủ rồi đấy.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh lập tức hiểu ý của Diệp Hạo.

Hắn không còn khống chế nhiệt độ của ngọn lửa nữa mà sử dụng nhiệt độ cao nhất.

Lưu Hồng Xương kêu thảm một tiếng, linh hồn hắn cũng hoá thành tro tàn.

- Hồng Xương.

Lưu Vân Thọ bi phẫn hét lớn.

- Ngươi chết không yên lành đâu.

- Chết không yên lành?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Năm đó những người bị nhi tử của ngươi hành hạ đến chết cũng nguyền rủa hai người phụ tử các ngươi như vậy nhỉ.

Lưu Vân Thọ ngẩn người.

- Bây giờ ta không vội giết ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta giao cho Bách Bảo các giết.

- Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy hơi quá đáng rồi sao?

Lưu Vân Thọ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu hắn bị Bách Bảo các thẩm tra sẽ có kết cục gì.

- Quá đáng? Ta cứ quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Lưu Vân Thọ há to miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thể nói được gì.

Không qua bao lâu, Các chủ Bách Bảo các La Hùng Thiên mang theo lão tổ đi tới Bách Thảo các.

- Hoa các chủ, ta cần ngươi trả lời một câu.

Khi La Hùng Thiên đến liền bí mật truyền âm cho Hoa Bích Nhi.

- Bách Độc tông bị huỷ diệt trong tay hắn?

- Không sai.

- Cảm tạ.

Ánh mắt La Hùng Thiên lóe lên.

Diệp Hạo có thể hủy diệt Bách Độc tông thì cũng có thể huỷ diệt Bách Bảo các.

Nếu bây giờ Bách Bảo các đã đắc tội với Diệp Hạo, vậy ngoại trừ bồi thường ra bọn họ không còn cách khác.

- La tông chủ, hỏi xong chưa?

Lúc này Diệp Hạo cười như không cười nhìn La Hùng Thiên.

La Hùng Thiên có chút lúng túng, hắn không ngờ rằng mình bí mật truyền âm lại bị Diệp Hạo biết được.

- Diệp công tử, đây là quà tạ lỗi của Bách Bảo các chúng ta.

La Hùng Thiên vừa nói vừa lấy ra một túi càn khôn.

Túi càn khôn không có cấm chế, thần niệm chỉ cần quét qua là có thể nhìn thấu được.

Diệp Hạo nhìn lướt qua, đáy mắt lộ ra tia kinh ngạc, hắn không ngờ rằng La Hùng Thiên lại lấy ra nhiều tài nguyên như thế.

Nếu Bách Bảo các và Bách Độc tông có lượng tài nguyên tương đương nhau, vậy Bách Bảo các chí ít cũng đã lấy ra một phần mười tài nguyên.

Nếu Bách Bảo các đã nể mặt đến mức này, vậy Diệp Hao cũng không thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng vào lúc này một thanh âm lạnh như băng phá vỡ toàn bộ thương khung.

- Tên chết tiệt dám tàn sát Bách Độc tông cút ra đây.

Ngay sau đó đám người liền thấy một thanh niên mặc áo bào đen hiện thân.

- Độc Hạt.

- Thánh tử Bách Độc tông.

- Cái thế giả đứng thứ năm mươi tư.

- Độc Hạt xuất hiện cũng không thể thay đổi được gì.

- Ngươi cảm thấy Độc Hạt có thể một mình đến đây sao?

Khi mọi người đang thảo luận, bên cạnh Độc Hạt lại xuất hiện thêm một bóng người.

Thân ảnh kia tản ra chấn động cường hãn, cho du là cường giả thế hệ trước cũng phải chấn động.

- Ngọc Hành.

- Cái Thế giả xếp hạng thứ ba.

- Đây chính là đại lão đấy.

- Xếp hạng thứ ba, tương lai có tư cách trùng kích Chúa Tể cảnh.

- Không những thế đứng sau lưng Ngọc Hành còn có Ngọc tộc cổ xưa nữa.

- Tên họ Diệp này coi như xong rồi.

Trên mặt Hoa Bích Nhi lộ ra tia bối rối.

Sau lưng Ngọc Hành là Ngọc tộc.

Nghe đồn Ngọc tộc có Kim Thế cảnh đỉnh phong toạ trấn.

Diệp Hạo có thể đỡ nổi sao?

- Họ Diệp, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?

Độc Hạt dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo không thèm nhìn Độc Hạt, mà ánh mắt rơi vào trên người La Hùng Thiên.

- La các chủ.

La Hùng Thiên cười híp mắt cất lại túi càn khôn.

- Ta thấy ngươi nên giải quyết nguy cơ trước mắt xong rồi hãy nói đến vấn đề bồi thường thì hơn.

La Hùng Thiên khẽ mỉm cười nói.

Lúc này còn cần phải bồi thường cho Diệp Hạo nữa sao?

Hoàn toàn không cần.

La Hùng Thiên không nghĩ Diệp Hạo có thể là đối thủ của Ngọc Hành.

- Đợi chút nữa sẽ không còn là cái giá tiền này nữa đâu.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nụ cười trên mặt La Hùng Thiên lập tức đông cứng lại.

Vì sao tới luccs này Diệp Hạo còn có thể cười được?

Chẳng lẽ hắn không biết Ngọc Hành?

Không thể nào.

Dù hắn không biết, nhưng khi mọi người thảo luận, hắn cũng không thể nào không biết được.

- Vì sao hắn lại không hề chút e ngại Ngọc Hành?

Lão tổ Bách Bảo các nghi ngờ truyền âm nói.

- Ta cũng không biết.

La Hùng Thiên tâm loạn như ma nói.

Chuyện này nếu không xử lý tốt, Bách Bảo các sẽ đổ theo.

- Ngọc Hành đứng thứ ba Cái Thế bảng, ta không nghĩ vị này mạnh hơn Ngọc Hành.

La Hùng Thiên trầm mặc sau nửa ngày mới nói.

Lão tổ Bách Bảo các không nói gì, hiển nhiên là cũng ủng hộ quyết địch cửa La Hùng Thiên.

Nhìn thấy La Hùng Thiên đã lựa chọn, Diệp Hạo nhìn về phía thân ảnh Ngọc Hành ở giữa không trung nói.

- Ngươi chắc chắn muốn tham gia vào vũng nước đucj này?

- Độc Hạt đưa toàn bộ sản nghiệp và tài nguyên còn dư lại của Bách Độc tông cho ta, ngươi nói xem ta có thể cự tuyệt sao?

Ngọc Hành cười híp mắt nói.

- Ngươi không nghĩ đến cảnh lỡ như ngươi ngã sao?

- Trừ phi ngươi thuộc sáu vị trên Chí Tôn bảng, bằng không cho dù là hai người trước ta, ta cũng không cảm thấy ta sẽ ngã.

Ngọc Hành nhìn Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngoài ra, vài ngày trước ta mới đặt chân đến Tương Lai cảnh cao giai.

- Như vậu sao.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Có thể cho ta một chút thời gian được không?

- Ngươi muốn làm gì?

Ngọc Hành hứng thú hỏi.

- Đột phá.

- Ngươi muốn đột phá.

Ngọc Hành càng hứng thú hơn.

- Yên tâm, ta sẽ không đánh lén lúc ngươi đột phát, ngoài ra lúc ngươi đột phá sẽ không có ai quấy nhiễu ngươi.

Diệp Hạo cười cười rồi lấy ra một phần thổ nhưỡng Tương Lai cảnh cao cấp.

Nếu như trước đó Diệp Hạo đột phá Tương Lai cảnh cao giai chẳng khác gì tự tìm đường chết thì bây giờ hắn đột phá Tương Lai cảnh cao giai lại không còn có bất kỳ vấn đề gì.

Bởi vì hắn đã có nhiều cảnh ngộ đối với cảnh giới Tương Lai cảnh này rồi.

Hai phần!

Ba phần!

Bốn phần!

Khi Diệp Hạo dùng đến phần thổ nhưỡng thứ năm, sắc mặt Độc Hạt trở nên hết sức ngưng trọng.

Phải biết Độc Hạt cũng chỉ có thể dùng năm phần thổ nhưỡng mà thôi.

Nhưng đợi đến khi Diệp Hạo dùng hết phần thổ nhưỡng thứ năm rồi sử dụng đến phần thổ nhưỡng thứ sáu.

Nụ cười trên mặt Ngọc Hành cũng thu lại.

Phần thổ nhưỡng thứ sáu đại biểu cho cái gì?

Điều này đại biểu cho Diệp Hạo có thực lực Cái Thế giả đứng đầu.

Quả thật Ngọc Hành cảm thấy Diệp Hạo sẽ không thể thắng được hắn, nhưng chí ít Diệp Hạo cũng cùng cấp bậc với mình.

- Đợi chút nữa phải hỏi lai lịch của người này.

Ngọc Hành lẩm bẩm nói.

Trước đó Ngọc Hành định hung hăng làm nhục Diệp Hạo, nhưng bây giờ hắn không có ý định này nữa.

Dù sao Diệp Hạo cũng cùng cấp bậc với hắn.

Nếu làm nhục sẽ để lại tai hoạ ngầm cực lớn cho bản thân.

Dù sao cũng không thể giết được.

Nhưng khi Diệp Hạo lấy ra phần thổ nhưỡng thứ bảy, trên mặt Ngọc Hành tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Không sai.

Kinh hoàng.

Bảy phần thổ nhưỡng mang ý nghĩa gì?

Toàn bộ tu sĩ ở đây ai mà không biết?

- Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn nói hắn không phải là cái thế giả.

Ánh mắt Hoa Bích Nhi lộ ra tia sáng rực.

- Không ngờ hắn là chí tôn.

Cả người Độc Hạt đều cực kỳ tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận