Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2621: Gặp Lại A Ngưu

- Ta biết giá trị của gốc Tử Điệp hoa này không bằng chiếc chiến hạm mà ngươi cho. Nhưng trên người của ta thực sự không có vật có giá trị cao hơn.

Tiểu Ảnh có chút xấu hổ nói.

- Đồ ngốc, chiếc chiến hạm này là ta đưa cho ngươi, ta không hề nghĩ đến việc sẽ lấy thứ gì của ngươi cả.

Diệp Hạo nói xong liền trả Tử Điệp hoa lại cho tiểu Ảnh.

- Không được, nếu ngươi không nhận, ta cũng sẽ không lấy chiến hạm đâu.

Tiểu Ảnh kiên quyết nói.

- Thôi được rồi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ cũng thu vào.

Lúc này tiểu Ảnh lúc này mới vui vẻ ra mặt nhìn chiếc chiến hạm.

Sau khi qua hơn nửa canh giờ tiểu Ảnh mới nói.

- Diệp công tử, ngươi có thể cho ta mấy chiến khôi được không? Ta cảm thấy chiếc chiến hạm này quá quạnh quẽ rồi.

Nói tới đây Ảnh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ngươi đừng cho ta chiến khôi đẳng cấp cao, chiến khôi bình thường là được rồi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi vung tay lên, trên chiếc chiến hạm lập tức xuất hiện một trăm bốn mươi ba chiến khôi nữ. Ba Hợp Thần cảnh đỉnh phong, mười tôn Hợp Thần cảnh cao cấp, ba mươi Hợp Thần cảnh trung giai, một trăm Hợp Thần cảnh sơ kỳ.

- A, như vậy cũng quá nhiều rồi.

Tiểu Ảnh nhìn thấy một trăm bốn mươi ba chiến khôi nữ liền nói gấp.

- Chỉ là chiến khôi Hợp Thần cấp mà thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đợi đến khi tu vi ngươi tăng lên, những chiến khôi này cũng không coi vào đâu.

Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ rồi mới nói.

- Diệp công tử, cám ơn ngươi.

- Ngươi cứ làm quen với chiếc chiến hạm này đi.

Diệp Hạo nói xong liền rời khỏi chiếc chiến hạm này.

Tiểu Ảnh hào hứng mang theo những cái chiến khôi đi vòng quanh khắp nơi. Thẳng cho đến nửa ngày sau tiểu Ảnh mới trở lại trên chiếc chiến hạm của Diệp Hạo.

- Diệp công tử, bây giờ ta vẫn còn cảm thấy mình như đang ở trong mơ vậy.

Tiểu Ảnh ngồi xuống đối diện Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo khẽ cười cười.

- A Ngưu nếu ở đây thì tốt rồi.

Ngay khi nói đến đây, ánh mắt Tiểu Ảnh lộ ra một tia thương cảm. Những ngày này tiểu Ảnh vẫn luôn không dám nhắc tới A Ngưu. Bởi vì nàng cho rằng A Ngưu có lẽ đã chết rồi, nếu không A Ngưu đã đến tìm nàng từ lâu.

- A Ngưu không sao đâu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Diệp công tử, ngươi không cần an ủi ta.

Tiểu Ảnh cười khổ nói.

- Nếu A Ngưu nắm chắc, vậy tại sao phải đưa ta đến nơi này?

- Ta thật sự không hề đùa với ngươi.

Diệp Hạo nói xong lại nói tiếp.

- Không tin thì ngươi cứ mặc niệm tên A Ngưu thử đi.

Tiểu Ảnh nửa tin nửa ngờ trong lòng mặc niệm một tiếng, chỉ sau vài lần hô hấp một bóng người liền xuất hiện ở phía trên.

Không phải A Ngưu thì là ai đây?

- A Ngưu.

Tiểu Ảnh hưng phấn vẫy tay về phía A Ngưu.

A Ngưu lập tức đáp xuống chiến hạm.

Hắn nhìn thấy tiểu Ảnh trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Tiểu Ảnh.

- Ngươi xem, ta không hề lừa ngươi.

Diệp Hạo cười nói.

- Diệp công tử, sao ngươi biết A Ngưu sẽ không sao?

Tiểu Ảnh đang định nói đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Tiểu Ảnh, là nhờ cường giả phía sau Diệp công tử đã cứu ta.

Lúc này A Ngưu mở miệng nói.

- Cường giả sau lưng ngươi?

Tiểu Ảnh giật mình.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết trước?

- Bởi vì lúc đó bản nguyên của A Ngưu bị thương, cũng không phải thời điểm thích hợp để cho ngươi gặp mặt.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta cũng cảm thấy để hắn ổn định thương thể, mới nói cho ngươi biết, nếu không miễn là ngươi ở trong lòng mặc niệm, mặc kệ bao xa A Ngưu đều sẽ chạy đến.

Tiểu Ảnh cùng a Ngưu liếc nhau, giờ mới hiểu được Diệp Hạo dụng tâm lương khổ.

- Diệp công tử, đại ân nào mỗi một câu cảm tạ thật sự không thể đủ, sau này nếu có chuyện gì cần dùng đến A Ngưu ta, ngươi chỉ cần nói một tiếng là được.

A Ngưu trịnh trọng nói.

- Thật ra ta chỉ muốn biết một chuyện.

Diệp Hạo chần chờ một chút vẫn quyết định nói.

- Diệp công tử xin hỏi, A Ngưu biết gì nói nấy.

A Ngưu vỗ bộ ngực nói.

- Sao ngươi có thể đi đến nước này?

Diệp Hạo nhìn A Ngưu nói.

- Man Ngưu nhất tộc các ngươi ngay cả người đặt chân đến Thần Vương còn không có, vì sao ngươi lại đặt chân được đến Thần Hoàng cao giai chi cảnh?

Diệp Hạo vừa nói xong nữa cầm lái kia lập tức bị kinh ngạc. Nàng nhận ra Diệp Hạo đã lừa gạt Mông Đa cùng tướng sĩ Mông Địch hoàng triều. Lúc ấy Diệp Hạo nói A Ngưu còn đang chém giết với Vũ Thần. Mà Vũ Thần chính là Thần Hoàng đỉnh phong đấy. A Ngưu cùng lắm chỉ là Thần Hoàng cao giai mà thôi, làm sao có thể trở thành đối thủ của Vũ Thần được?

A Ngưu liếc mắt nhìn tiểu Ảnh một cái quanh co không nói.

Diệp Hạo giật mình.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới tiểu Ảnh sao?

- Để ta nói đi.

Tiểu Ảnh vung tay lên ngăn cách không gian bốn phía.

- A Ngưu có thể đi đến một bước ngày hôm này là bởi vì chiếm được một phần bản nguyên Thần Hoàng của của phụ thân ta.

- Nếu nói như vậy tu vi Thần Hoàng cảnh của phụ thân ngươi phải rất cao.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Lúc trước phụ thân ta bước tới một bước kia, nhưng phụ thân ta lại đi đường sai, bước tới cũng hỏng mất.

Tiểu Ảnh nói đến đây trong mắt hiện lên tia thương cảm.

- Ngay lúc lâm chung, phụ thân ta đã phong ấn một phần ba năng lượng vào trong cơ thể của A Ngưu, hai phần ba năng lượng còn lại phong ấn trong cơ thể của ta.

- Không đúng, nếu A Ngưu lấy được một phần ba bản nguyên của phụ thân ngươi cũng không nên có tu vi như vậy?

Diệp Hạo hoài nghi nói.

- Phần lớn bản nguyên sinh mệnh của phụ thân ta đề đã tiêu tán, lượng phong ấn trong cơ thể chúng ta chỉ là một phần rất nhỏ thôi.

Tiểu Ảnh nói đến đây lại nhìn về phía A Ngưu nói.

- Thật ra nếu không phải do thiên phú của A Ngưu có hạn, có lẽ sẽ đi được xa hơn rồi.

- Nhưng đi đến được nước này ta đã rất cảm kích.

A Ngưu nhếch miệng cười nói.

- những năm này hai người các ngươi vẫn sống nương tựa lẫn nhau sao?

Diệp Hạo dò hỏi.

- Đúng vậy, những năm này chúng ta vân luôn đợi ở trong tổ địa, trước đó vài ngày nghe nói Khai Thiên chi khí hiện thân, ta chỉ muốn tới xem có lấy được không thôi?

- Khai Thiên chi khí đúng thật là một cơ duyên khó có được.

Diệp Hạo thong thả nói.

- Chỉ tiếc rằng muốn lấy được cũng rất khó.

- Lúc đầu ta nghĩ đi tới chỉ là những Thần Hoàng thông thường, không ngờ sự tồn tại như Vũ Thần cũng tới, giờ ta cũng không còn nghĩ tới việc lấy được Khai Thiên chi khí nữa.

Tiểu Ảnh nhẹ nhàng nói.

- Nhưng ta cảm thấy nơi đó ngoại trừ Khai Thiên chi khí ra, hẳn sẽ còn có những cơ duyên khác nữa.

- Đến nhìn sẽ biết.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- A Ngưu, tình trạng thương thể của ngươi thế nào rồi?

Tiểu Ảnh nhìn A Ngưu nói.

- Thương thế đã khép xuống.

- Ngươi về trong tổ địa chữa thương đi.

- Thế nhưng...?

- Có Diệp công tử ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.

- Cường giả sau lưng ta vẫn đang ở gần đây, nếu thật sự gặp chuyện gì hắn sẽ lập tức tới.

Diệp Hạo ra hiệu a Ngưu không cần phải lo lắng.

A Ngưu nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn để tiểu Ảnh ở lại rồi nhanh chóng rời khỏi.

- Thật tốt.

Trên khuôn mặt của Tiểu Ảnh lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.

- Xem ra ta sớm nên nói cho ngươi.

- Không không, như thế sẽ ảnh hưởng đến thương thể của A Ngưu.

Tiểu Ảnh nói gấp.

- Diệp công tử, ngươi thật đúng là đại phúc tinh của ta.

- Sao ta lại nhớ đến lão đầu kia vậy nhỉ?

- Ngươi nói người đã lừa bán chúng ta hả?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nhìn tiểu Ảnh nói.

- Lão đầu kia đầu tiên là lừa bán ta, tiếp theo lại lừa bán ngươi, ngươi nói xem, hắn chính là kẻ đầu têu đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận