Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3223: Tuân Theo Bản Tâm

Pháp bảo Cấm Kỵ cấp.

Thế hệ tuổi trẻ làm sao có thể chống lại nổi?

Nhưng bây giờ nó lại bị Diệp Hạo dùng một tay bắt được.

Cả người Lăng Thiếu Hoa đều hoang mang.

Ảo giác!

Đúng vậy.

Dây nhất định là ảo giác.

Thế nhưng sau một khắc nàng hoảng sợ phát hiện cây búa hoá thành nhiều mảnh vỡ trượt xuống từ trong tay Diệp Hạo.

- Ngươi . . . .

Sắc mặt Lăng Thiếu Hoa hoàn toàn thay đổi.

Lăng Thiếu Không theo bản năng bảo vệ Lăng Thiếu Hoa ở sau lưng.

- Các hạ, đây là hiểu lầm.

- Ngay cả pháp bảo Cấm KỴ cảnh cũng đã đánh ra ngoài, bây giờ ngươi nói với ta đây là hiểu lầm?

Diệp Hạo mặt không đổi sắc hỏi.

- Xin lỗi, muội muội ngang bướng, tất cả hậu quả, ta sẽ gánh thay.

Lăng Thiếu Không trầm ngâm một chút vẫn đứng dậy.

Cây búa kia mà do một trưởng lão trong tộc đưa cho Lăng Thiếu Hoa, vị trưởng lão kia đã từng. Nói rằng cho dù là lão tổ cũng phải vận dụng chiến lực đỉnh phong mới có thể đánh nát.

Mà bây giờ Diệp Hạo lại dễ dàng bóp vỡ.

Điều này có nghĩa là gì?

Hắn làm sao có thể không biết được chứ?

- Ta cho ngươi hai lựa chọn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi nói.

- Lựa chọn thứ nhất ngươi chết, lựa chọn thứ hai muội muội của ngươi chết.

Lời nói của Diệp Hạo khiến sắc mặt của huynh muội Lăng Thiếu Không hoàn toàn thay đổi.

- Các hạ, có lựa chọn thứ ba không?

Lăng Thiếu Không khổ sở nói.

- Lựa chọn thứ ba chính là ta tự đến tông tộc các ngươi, nhổ tận gốc từ trên xuống dưới.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Đừng nghi ngờ, ta có thực lực để làm như vậy.

Điểm ấy Lăng Thiếu Không không chút nghi ngờ.

Đối phương nếu không có thực lực này, hắn làm sao có thể nói ra lời yếu đuối như vậy? Hắn đã lấy bối cảnh ra doạ Diệp Hạo rồi.

- Ta chết.

Lăng Thiếu Không trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói.

- Đừng.

Lăng Thiếu Hoa nói trong nước mắt.

- Muội muội, về sau ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Lăng Thiếu Không vuốt ve mái tóc của Lăng Thiếu Hoa nói.

- Còn nữa, chuyện mưu đồ Tứ Bình đại lục cũng dừng đi.

- Không không, ta không muốn ca ca chết.

Lăng Thiếu Hoa khóc lớn.

Những năm này dù nàng gây hoạ thế nào, ca ca của nàng đều sẽ đứng ra giúp đỡ nàng.

Nhưng bây giờ ca ca của nàng lại phải chết.

Bịch một tiếng, thân thể ca ca nàng bỗng nhiên vỡ nát, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại.

Lăng Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không biết qua bao lâu đã ngã quỵ trên mặt đất.

Nàng giống như một cái xác không hồn.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Một tuần sau, Lăng Thiếu Hoa mới khôi phục lại sức sống.

Tròng mắt nàng cũng trở nên dữ tợn.

Báo thù.

Nàng muốn báo thù cho ca ca nàng.

Nàng đứng lên nhìn về phương hướng Diệp Hạo rời đi.

- Ta nhất định sẽ giết ngươi.

Khi Lăng Thiếu Hoa chuẩn bị rời đi, một thanh âm quen thuộc vang lên ở trong tai nàng.

- Muội muội.

Lăng Thiếu Hoa ngây ngẩn cả người.

Nàng vội vàng xoay người, khi nhìn thấy Lăng Thiếu Không, nàng không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Chuyện gì xảy ra?

- Vừa rồi ngươi thấy chỉ là huyễn cảnh thôi.

Lúc này thân ảnh của Diệp Hạo cũng xuất hiện ở cách đó không xa.

- Huyễn cảnh? Nhưng tại sao ta lại thấy chân thật như vậy? Chờ chút, vừa rồi ngươi nói cái gì?

- Ngươi cho rằng đã qua một tuần lễ, nhưng thực tế mới chỉ qua nửa khắc đồng hồ.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Lăng Thiếu Hoa ngẩn người, ngay sau đó ôm chầm lấy Lăng Thiếu Không.

- Ca ca.

Lăng Thiếu Không vuốt ve mái tóc Lăng Thiếu Hoa, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Nửa khắc này Lăng Thiếu Hoa giống như một cái xác không hồn, từ đó cũng có thể thấy được trong lòng Lăng Thiếu Hoa hắn giữ một vị trí vô cùng quan trọng.

Xem ra những năm này hắn yêu thương nàng cũng không phải vô ích.

Sau một lúc Lăng Thiếu Hoa đi tới tước mặt Diệp Hạo ngoan ngoãn xin lỗi.

- Đa tạ công tử không giết, mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, là ta quá ngang bướng.

- Kỳ thật ngươi nên cảm tạ ca ca của ngươi, nếu không nhờ một tiếng cảnh báo của ca ca ngươi, bây giờ cả ngươi và ca ca ngươi cũng khó có thể đứng ở chỗ này.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đi ra khỏi nhà nên khiêm tốn một chút, đừng nghĩ gia tộc các ngươi là đại thế lực ở Đệ Tam vực mà muốn làm gì thì làm, ở trong mắt một số người, đừng nói là Đệ Tam vực, cho dù là Đệ Tứ vực thì đã thế nào?

- Ta nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của công tử.

Lăng Thiếu Hoa nghiêm túc nói.

- Được rồi, ta cũng nên rời đi.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Công tử, ngươi tới Tứ Bình đại lục là vì . . . ?

Lúc này Lăng Thiếu Không hỏi.

Hắn lo lắng Diệp Hạo cũng có ý đồ với Tứ Bình đại lục.

Nếu như vậy, gia tộc hắn chắc chắn sẽ bỏ tay.

- Ta đến Tứ Bình đại lục cũng chỉ để du lịch.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Về phần các ngươi định làm gì, đó là chuyện của các ngươi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Lăng Thiếu Không mới thở dài một hơi.

- Ba ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu thanh toán các thế lực không phục tùng.

Khi Lăng Thiếu Không nói câu này, con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.

Hắn muốn nhìn thử thái độ của Diệp Hạo đối với chuyện này.

Nhưng vẻ mặt Diệp Hạo vẫn như thường.

Tựa hồ như hắn nói, hắn thật sự không quan tâm.

. . .

Ba ngày sau Lăng Thiếu Không thống lĩnh đại quân tinh nhuệ của Lăng gia tiến hành chinh phạt các thế lực ở Tứ Bình đại lục.

Mục tiêu của bọn hắn rất trực tiếp.

Cướp đoạt tài nguyên của đối phương.

Những người không phục tùng, giết không tha.

Khi lăng gai xuất thủ, mấy thế lực khác cũng đồng thời xuất thủ.

Huynh muội Lăng gia vì cố kỵ Diệp Hạo, bởi vậy bọn họ xuất thủ cũng không quá tàn nhẫn, nhưng những thế lực khá lại chẳng thèm quan tâm lắm.

Đâu đâu cũng là cảnh tượng giết chóc, bầu trời đen kịt.

Chỉ trong nháy mắt toàn bộ Tứ Bình đại lục hoá thành địa ngục trần gian.

- Ngươi thật sự không định xen vào?

Phượng Tuyết nhịn không được hỏi.

- Cảnh tượng này ngươi chưa từng nhìn thấy?

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết một cái nói.

Hôm nay Diệp Hạo đứng ra ngăn cản thì có thể thế nào?

Một ngày nào đó cũng sẽ có thế lực cường đại khác tới.

- Ta đã thấy, những mỗi lần nhìn thấy ta đều cảm giác không đành lòng.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Nếu ngươi đã không đành lòng, vậy ngươi ra tay đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Làm theo cảm xúc của mình, chuyện này cũng không có gì là không ổn.

- Không được, có một số việc, cũng nên từ từ làm quen.

Phượng Tuyết trầm mặc chốc lát vẫn nói.

Phượng Tuyết vừa nói xong, một vài thiếu nữ ngự kiếm lao tới về phía bọn họ.

Khi mấy thiếu nữ kia nhìn thấy hai người bọn họ liền vội vàng mở miệng cầu cứu.

- Cứu mạng.

- Van xin các ngươi, cứu chúng ta.

Mấy thiếu nữ kia sở dĩ mở miệng cầu cứu, thứ nhất là thật sự cần cầu cứu, thứ hai cũng là lo lắng bị giết nhầm.

Ánh mắt Phượng Tuyết lộ ra vẻ dữ tợn.

Thấy tình hình này, mấy nữ tử do dự không dám đi qua.

- Các ngươi tới đằng sau ta.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

Trên mặt các thiếu nữ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Công tử, người truy đuổi chúng ta là cường giả Thần Vương của Đệ Tam vực, không biết công tử có phải là đối thủ của Thần Vương không?

Một thiếu nữ tóc dài như thác nước bất an hỏi.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, một thanh niên mặc áo bào trắng đã xé rách không gian xuất hiện ở cách Diệp Hạo không xa.

Ánh mắt hắn dừng trên người Diệp Hạo không tới một giây đã rơi vào trên người Phượng Tuyết.

- Không ngờ ở đây còn có thể gặp được mỹ nhân như vậy, hôm nay thực sự kiếm lợi lớn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận