Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1186: Ân oán

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Sau khi Chu Minh rời đi, Man Thôn nghiêm túc mà nhìn về phía Long Mạn bên cạnh nói:

- Ngươi thấy thế nào?

- Chu Minh chỉ sợ đã chạm tới ngưỡng cửa Bán Thần, nếu không tu vi sẽ không nội liễm đến cấp độ này.

Long Mạn trịnh trọng nói.

- Khó lường.

Man Thôn hâm mộ nói.

Hắn có thể không hâm mộ sao?

Man Thôn đã đến Tiên Vương Đỉnh Phong. Nhưng hắn rất rõ ràng, muốn đi đến một bước của Chu Minh khó khăn như thế nào?

Nếu Chu Minh đã chạm tới ngưỡng cửa Bán Thần, như vậy việc đặt chân đến đó chỉ là vấn đề thời gian. Nghe hai người nói chuyện, trong mắt Diệp Hạo lộ ra một tia tinh mang. Không ngờ đệ tử Cát Huyền đã trưởng thành đến tình trạng này?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Chu Uyển Quân bên cạnh.

Nàng lập tức hiểu ý tứ của công tử.

Vấn đề là bản thân có thể làm được sao?

Khó a!

Bản thân cũng không phải Yêu Nghiệt, muốn đặt chân một bước này, không khó như lên trời thì cũng không khác bao nhiêu.

Mà lúc này, một Ma Vương Ma Tộc được một Yêu Vương Bách Linh Vực dẫn vào đến nơi này.

Tôn Ma Vương này quét toàn trường một cái, sau đó, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ngươi là Diệp Hạo hả?

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Tự giới thiệu một chút, ta là Đệ Tử của Vô Thiên Thượng Thần - Tả Khâu Ý.

- Vô Thiên Thượng Thần?

Trong lòng Diệp Hạo khẽ động.

Ba Đại Bán Thần Ma Tộc.

Vô Pháp, Vô Thiên, Vô Sinh.

Không thể không nói cái tên Vô Thiên này rất bá khí.

Muốn khiêu chiến cùng Thiên Đạo.

- Ta đi thẳng vào vấn đề, hôm nay, ta tới muốn nói một bút sinh ý với người, cũng chính là Độ Ách Đan. Chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi Dược Tài luyện chế Độ Ách Đan, để báo đáp lại chúng ta sẽ sẽ che chở ngươi an toàn.

- Tiếp tục.

- Chúng ta hi vọng có thể với số lượng nhiều một chút.

- Trong lòng các ngươi mong muốn bao nhiêu đây?

- Một phần ba.

Tả Khâu Ý suy nghĩ một chút nói.

Không phải hắn không nghĩ tới muốn một nửa.

Vấn đề là Diệp Hạo có khả năng đáp ứng sao?

Phần lớn Yêu Nghiệt đều ngông cuồng!

Còn nữa, phía sau Diệp Hạo ngoại trừ có Nhân Tộc Bán Thần che chở còn có Thải Nhi, Vô Thiên Bán Thần muốn bức bách Diệp Hạo cũng không thể.

- Có thể.

Ngoài suy nghĩ của Tả Khâu Ý, Diệp Hạo lại đồng ý.

Nhìn thấy Tả Khâu Ý bất ngờ, Diệp Hạo cười nói:

- Thật ra ta thầm nghĩ một phần tư, nhưng ta xưa nay rất kính ngưỡng Vô Thiên Thượng Thần, vì vậy khi ngươi đưa ra định mức một phần ba, ta liền đáp ứng.

Tả Khâu Ý biết Diệp Hạo muốn lấy lòng Sư Tôn, nhưng hắn vẫn hết sức cao hứng.

Bởi vì Kim Cổ Thời Đại này, Yêu Nghiệt nào không ngạo khí, không nói đâu xa, chỉ trong tộc bọn họ, những Yêu Nghiệt kia đối Sư Tôn của hắn đều không kính sợ bao nhiêu cả.

Bởi vì, bọn họ cảm thấy bản thân sớm muộn cũng sẽ vượt qua Sư Tôn hắn.

Tư liệu Diệp Hạo, Tả Khâu Ý đã sớm biết cặn kẽ.

Cho dù Lăng Kiếm Đào hay Phong Nhược Cốc toàn thuốc dạng Yêu Nghiệt bên trong Yêu Nghiệt, nhưng vẫn bị hắn dễ dàng nghiền ép, có thể tưởng tượng thành tựu tương lai của Diệp Hạo sẽ rất rất cao.

Yêu Nghiệt thế này lại còn nói lí lẽ, vượt qua đoán trước của hắn.

Sau đó, song phương quyết định một chút chi tiết rồi Tả Khâu Ý rời đi.

Ngay khi Tả Khâu Ý rời đi, một trung niên Nhân Tộc được một tôn Tiên Vương Bách Linh Vực dẫn vào.

- Ngươi là Diệp Hạo?

Lông mày Diệp Hạo nhíu lại. Ngữ khí trung niên này tràn đầy cao cao tại thượng. Vì vậy, hắn cũng không thèm để ý đến hắn.

- Ta nói chuyện ngươi không nghe thấy hả?

Trong mắt trung niên tức giận quát.

- Tân Mạt, nơi này là Bách Linh Vực, muốn đùa nghịch uy phong thì về địa bàn của ngươi đi.

Man Thôn lạnh lùng lên tiếng.

Tân Mạt đang định nói cái gì thì Man Thôn và Long Mạn đã cùng đứng lên, Thần Niệm hai người biến thành lực lượng kinh thiên khóa toàn thân hắn.

Sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.

Thực lực của hắn cũng là Tiên Vương Đỉnh Phong, đánh với một mình Man Thôn thì không vấn đề, nhưng nếu tăng thêm một Long Mạn nữa thì chỉ có nước chạy trối chết.

Trốn?

Nơi này là Bách Linh Vực.

Nếu hắn thật sự dám làm càn, Kỳ Lân Thượng Thần có thể tha thứ cho hắn không?

- Ta đến đây để nói sinh ý.

- Ngươi xác thực đến nói sinh ý mà không phải đi cầu Diệp Công Tử?

Man Thôn cười lạnh nói:

- Trước khi ngươi đến, Diệp Công Tử cũng đã cùng Cát Huyền Thượng Thần, Vô Thiên Thượng Thần nói chuyện, ngươi cảm thấy hiện tại Diệp Công Tử có cần phải bàn sinh ý với ngươi không?

- Cầu?

- Chẳng lẽ không phải?

Tân Mạt trầm mặc xuống.

Bây giờ Diệp Hạo không còn cần Bán Thần che chở, như vậy bản thân tới cửa không phải cầu sao?

Nhưng mà chữ cầu này lại làm cho trong lòng Tân Mạt không thoải mái.

- Lần này, ta phụng mệnh Cung Cửu Thượng Thần đến bàn bạc hợp tác cùng ngươi.

- Trở về nói cho Cung Cửu Thượng Thần, muốn hợp tác, gọi người khác đi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói ra:

- Ta không hứng thú hợp tác với ngươi.

- Ngươi…

Trong mắt Tân Mạt lộ ra vẻ kinh nộ.

Nếu bản thân không hợp tác thành công, trở về chắc chắn sẽ bị Sư Tôn trách phạt.

- Ta mệt rồi, về đi.

Diệp Hạo đứng lên, xoay người rời đi.

- Diệp Hạo, ngươi đừng quá phận.

Tân Mạt thấp giọng quát.

- Quá phận? Quá phận là ngươi đó?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Ngươi là thứ gì, chỉ là Tiên Vương Đỉnh Phong có cái gì tư cách khinh thị ta?

Diệp Hạo nói đến đây chỉ thị nữ của mình nói:

- Cho thị nữ của ta một chút thời gian, cô ta có thể trưởng thành đến cấp độ của ngươi, vượt qua ngươi cũng không phải không khả năng.

Thần sắc Tân Mạt trên mặt lúc xanh lúc trắng.

Hắn không phải không biết tiềm lực của Diệp Hạo, hơn nữa, trước khi đến Sư Tôn cũng liên tục dặn dò bản thân nhưng hắn vẫn phạm vào sai lầm cấp thấp này.

Thật ra, chuyện này có quan hệ với Đàm Tự Hán.

Đàm Tự Hán sáng lập Nhất Phẩm Các không có quan hệ gì với Tân Mạt, thế nhưng hắn và sư tôn Đàm Tự Hán là hảo hữu.

Đàm Tự Hán bị Diệp Hạo đả kích không gượng dậy nổi, tâm cảnh nhận lấy ảnh hưởng không nhỏ, miễn cưỡng đặt chân đến Thập Nhất Phẩm Tôn Cấp Đan Sư lại lui trở về, vì vậy, Sư Tôn Đàm Tự Hán không tức giận sao được?

Sư Tôn Đàm Tự Hán tốn sức tâm lực thật vất vả nuôi dưỡng một vị Thập Nhất Phẩm Tôn Cấp Đan Sư.

Lần này tốt rồi.

Toàn bộ mất hết.

Có thể tưởng tượng được cả đời này của Đàm Tự Hán sẽ không thể đặt chân đến cảnh giới Thập Nhất Phẩm Tôn Cấp Đan Sư chân chính.

Vì vậy, Tân Mạt nhìn thấy Diệp Hạo, nhìn sao cũng thấy hắn không thuận mắt

Trải qua chuyện như vậy, hắn sao có thể cho Diệp Hạo sắc mặt tốt.

Nhưng mà, hắn lại không làm rõ ràng một việc, hắn đến cửa để cầu Diệp Hạo.

Mà không phải Diệp Hạo cầu hắn.

Biến khéo thành vụng.

Trong lòng Tân Mạt phẫn nộ cùng đắng chát nhưng cũng chỉ có rời đi.

Trên đường về, Chu Uyển Quân nhẹ giọng hỏi:

- Công Tử, ngươi làm như vậy khả năng triệt để đắc tội Tân Mạt.

- Ngươi có tin dù ta khúm núm Luyện Đan thì hắn cũng sẽ hận ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ách.

- Nếu đã như vậy tại sao ta còn phải cho hắn mặt mũi? Có thể giẫm một cước thì cho một cước.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Quân cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận