Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1161: Chu Uyển Quân Thuế Biến

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Vẻ tươi cười trên mặt Đồ Tam Kiếm thu liễm.

Trên trán tên tu sĩ mở miệng khen ngợi Lăng Kiếm Đào mồ hôi không ngừng chảy xuống.

- Ngươi rất tốt.

Đồ Tam Kiếm nhìn tu sĩ kìa, gằng từng chữ nói.

Hắn đang định nói thêm gì đó thì một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên, một cánh tay của hắn đó bị chém xuống.

- Biến.

Hắn đó như được đại xá cuống quít chạy mất dép.

- Đều biến hết đi cho lão tử.

Đồ Tam Kiếm lạnh lùng nhìn bốn phía quát.

Tu sĩ bốn phía tan tán như chim muông.

- Đồ Tam Kiếm.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên giữa không trung.

Đôi mắt Đồ Tam Kiếm híp lại.

Thế hệ trẻ, không có mấy người dám xưng hô với hắn như vậy.

Khi hắn nhìn rõ người đến là ai thì giật mình:

- Chu Uyển Quân.

Chu Uyển Quân cầm kiếm đứng nói:

- Đồ Tam Kiếm, ta tới để khiêu chiến ngươi.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Đồ Tam Kiếm đứng lên, một thân hắc bào bay phấp phới:

- Bảo công tử nhà ngươi tới đây?

Khóe miệng Chu Uyển Quân nở một nụ cười hỏi lại:

- Ngươi muốn khiêu chiến công tử nhà ta?

- Không sai.

- Đồ Tam Kiếm, ngươi chiến thắng ta trước đã rồi hãy nói.

Chu Uyển Quân nói đến đây, sau lưng xuất hiện hai quang dực, ngay lập tức, thân ảnh nàng biến mất, đợi khi xuất hiện thì đã trước mặt Đồ Tam Kiếm.

Đồ Tam Kiến nhiều năm nay đã dưỡng thành bản năng chiến đấu nên trong nháy mắt đó, hắn lập tức chém ra một kiếm.

Nhưng hắn không ngờ Chu Uyển Quân không tránh né mà để mặc cho một kiếm này chém lên bản thân.

Nhưng mà chuyện tiếp theo làm Đồ Tam Kiếm kinh sợ.

Bởi vì ngay khoảnh khắc kiếm của hắn chém lên người Chu Uyển Quân, trên người đối phương xuất hiện lưu ly chi quang, từng đạo lưu ly chi quang hóa thành một kết giới vững vàng không gì phá vỡ nổi bảo vệ Chu Uyển Quân bên trong.

Một kiếm này của Đồ Tam Kiếm khó khăn lắm đâm vào mấy cen-ti-met rồi không thể tiến thêm chút nào nữa.

Ngay khi Đồ Tam Kiếm còn đang kinh ngạc, chủy thủ của Chu Uyển Quân đã đâm tới ngực hắn.

Cùng lúc đó, Chu Uyển Quân thuận thế lui về sau.

Đồ Tam Kiếm kinh ngạc nhìn chủy thủ đâm vào người mình, không biết nên nói gì.

Sao hắn không biết Chu Uyển Quân đang hạ thủ lưu tình?

- Sao ngươi có thể lợi hại như vậy?

Chốc lát sau đó, Đồ Tam Kiếm ngẩn đầu lên nhìn Chu Uyển Quân hỏi.

- Bởi vì thần thông ta vừa thi triển được công tử nhà ta dùng Quán Đỉnh Chỉ Thuật truyền thụ.

- Công tử nhà ngươi truyền thụ cho ngươi hai môn thần thông?

Đồ Tam Kiếm giật mình nói.

Hắn biết rõ Quán Đỉnh Chi Thuật.

Thế nhưng hắn cũng biết rõ sử dụng Quán Đỉnh Chi Thuật sẽ ảnh hưởng đến tạo hóa của Tiên Vương.

Vì vậy, sẽ không có bao nhiêu Tiên Vương thi triển nó cả.

Diệp Hạo lại ban cho Chu Uyển Quân hai thần thông.

- Không chỉ hai đâu.

- Ngươi nói cái gì?

- Còn có một chiêu kiếm quyết.

- Diệp Hạo điên rồi hả?

- Cái này ngươi không cần quan tâm.

Chu Uyển Quân nói đến đây, rút một thanh kiếm ra nói:

- Mọi người đều nói Đồ Tam Kiếm - Đệ Tam Kiếm vừa ra cho dù Cự Đầu cùng cấp bậc cũng có thể bị đánh bại, vì vậy chỉ có quấy phá không cho ngươi thi triển kiếm thứ ba mới sẽ không bị đánh bại, đúng không?

- Đúng vậy.

- Vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội thi triển Đệ Tam Kiếm.

Nói đến đây, Chu Uyển Quân ném tiên kiếm trong tay lên giữa không trung, sau đó, hai tay nàng thực hiện một cái pháp ấn, Ấn Quyết vừa hình thành một chuôi Quang Pháp Kiếm lóe ra ba động kinh thiên xuất hiện bốn phía nàng.

Nhìn thấy chuôi Pháp Kiếm này, sắc mặt Đồ Tam Kiếm ngưng trọng hẳn lên.

Hắn mơ hồ cảm thấy trên chuôi Pháp Kiếm có phong mang.

Cỗ phong mang này cực kỳ đáng sợ.

- Đệ nhất kiếm

Đồ Tam Kiếm vừa nói xong, tiên kiếm trong tay hóa thành kiếm trụ lớn tới mười trượng, chuôi kiếm này phát ra kiếm khí vô cùng sâm nghiêm, những tu sĩ từ xa nhìn lại đều có cảm giác sợ hãi.

Khi hai bên chạm vào nhau, ba động kinh khủng tràn ngập ra bốn phía.

Tu sĩ xung quanh đang đứng xem biến sắc, vội vã chạy xa ra.

Pháp Kiếm của Chu Uyển Quân chém ra thì chỉ kiên trì được mười hô hấp đã bị phá toái, không có Pháp Kiếm ngăn cản, đạo kiếm trụ mang theo lực lượng kinh khủng chém tới.

- Kiếm quyết mà Diệp Hạo đã dùng Quán Đỉnh Chỉ Thuật truyền cho Chu Uyển Quân đó hả?

- Hình như hơi hữu danh vô thực?

- Kém hơn Kiếm quyết của Đồ Tam Kiếm rất nhiều.

Ngay khi nhưng tu sĩ này không rõ ràng lắm thì họ bỗng thấy một màn khó có thể quên.

Chỉ thấy từng chuôi Pháp Kiếm lần lượt xuất hiện bốn phía Chu Uyển Quân.

Ngắn ngủi thời gian một lượt hô hấp đã xuất hiện hơn ngàn Pháp Kiếm.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Nhìn thấy Pháp Kiếm hết thanh này đến thanh khác chém về phía mình, sắc mặt Đồ Tam Kiếm trở nên khó coi.

Kiếm trụ kia của hắn chưa chịu nổi hai lượt hộ hấp đã vỡ nát.

Bởi vì đối mặt với kiếm trụ này là mấy chục Pháp Kiếm.

- Đệ Nhị Kiếm.

Đồ Tam Kiếm trầm giọng quát.

Lần này, hắn chém ra kiếm trụ cao đến trăm trượng.

Kiếm trụ mạnh hơn trước đó đâu chỉ một lần.

Nhưng kiếm trụ này cũng không chịu nổi dù chỉ hai lượt hô hấp.

Tại sao?

Bởi vì kiếm trụ này cùng một lúc phải đối mặt với hơn trăm Pháp Kiếm.

- Đệ Tam Kiếm.

Đồ Tam Kiếm đỏ hồng mắt rống to.

Hắn nhìn ra được Chu Uyển Quân cố ý khống chế tốc độ xuất kiến, nếu không thì hơn ngàn Pháp Kiếm mà cùng nhau xuất hiện một lúc thì bản thân làm gì còn cơ hội xuất ra Đệ Tam Kiếm?

Chu Uyển Quân cho bản thân cơ hội xuất ra Đệ Tam Kiêm.

Nếu bản thân thắng còn tốt!

Nếu thua thì thật mất mặt.

Sau khi Đồ Tam Kiếm hô lên Đệ Tam Kiếm, không gian trước mặt hắn tức thì ầm ầm sụp đổ, sau đó, một vòi rồng cực lớn gào thét bao phủ toàn bộ thiên địa, mơ hồ có hể nghe được từng đạo thanh âm kiếm ngâm vang lên.

Kiếm Đạo Phong Bạo!

Nhìn thấy Kiếm Đạo Phong Bạo đánh tới, sắc mặt Chu Uyển Quân không biến hóa chút nào.

Mặc dù mạnh hơn nữa thì có sao?

- Đi thôi.

Chu Uyển Quân chỉ vào Kiếm Đạo Phong Bạo mà nói.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Mấy trăm Pháp Kiếm hóa thành từng đạo lụa mỏng hướng về phía trước phóng đi, mà khi vọt đi được nửa đường thì hóa thành một chuôi Kim Sắc Chiến Kiếm.

Chuôi pháp kiếm này xuyên qua Kiếm Đạo Phong Bao với một tốc độ nhanh như chớp.

Pháp kiếm vừa xuyên, Kiếm Đạo Phong Bạo giống như mất hết năng lượng, biến mất trong nháy mắt.

Nhìn thấy Kim Sắc Chiến Kiếm đang đánh về phía mình, trong mắt Đồ Tam Kiếm hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Dù năng lượng Kim Sắc Chiến Kiếm đã hao tổn không ít nhưng năng lượng còn xót lại vẫn có thể giết chết hắn.

Ngay lúc Đồ Tam Kiếm chờ chết, chuôi Kim Sắc Chiến Kiếm lại đổi phương hướng đâm thẳng lên trời.

- Tại sao không giết ta?

Đồ Tam Kiếm kinh ngạc nhìn Chu Uyển Quân hỏi.

- Trước đó ta đã nói, ta chỉ tìm ngươi khiêu chiến.

Chu Uyển Quân nhàn nhạt nói.

- Chu Uyển Quân, không thể không nói, đi theo Diệp Hạo là tạo hóa lớn nhất của ngươi .

Đồ Tam Kiếm khẽ than thở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận