Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3261: Ngươi Là Sát Thủ Sao

- Diệp công tử, ngươi có thể giúp ta giải trừ cấm chế không?

Lúc này đại trưởng lão Tống Văn Hoa có chút xấu hổ nói.

Dù sao vừa rồi hắn cũng đã dùng ngôn ngữ công kích Diệp Hạo.

- Được, mở rộng thức hải của ngươi.

Diệp Hạo nhìn Tống Văn Hoa một cái nói.

Tống Văn Hoa vội vàng mở rộng thức hải của mình.

Chiến khôi dò xét ký ức của Tống Văn Hoa xong phát hiện hắn cũng bị ép buộc.

Lcus này hắn mới hỗ trợ giúp đối phương giải cấm chế.

Ngay sau đó tứ trưởng lão Mục Lương Thu cũng đứng dậy.

- Diệp công tử, xin giúp ta giải trừ cấm chế.

Nhưng chờ đến khi Diệp Hạo giúp tứ trưởng lão xua tan cấm chế xong, bốn trưởng lão còn lại đều im lặng không nói.

Thấy một màn như vậy đám người Long Xương Uyển làm sao không nhận ra mấy người này thật sự đã phản bội công hội Luyện Khí.

- Ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn làm con chó của người khác?

Long Xương Uyển âm trầm hỏi.

- Lập trường khác biệt, bây giờ nói lời này thì còn ý nghĩa gì.

Tam trưởng lão Trử Lương Hiểu thản nhiên nói.

- Đúng vậy, muốn chém giết muốn róc thịt, thích làm gì thì tuỳ.

Mã Yến Niên trưởng lão cười lạnh nói.

Kỳ thật bọn họ cũng không muốn kích thích Long Xương Uyển như vậy.

Nhưng bọn họ biết những việc mà mình đã làm những năm này.

Những chuyện này một khi bị điều tra ra, bọn họ căn bản cũng không thể nào sống sót được.

Nếu vậy thì cần gì phải cố sống thêm một chút chứ?

- Giết.

Long Xương Uyển trầm mặc một hồi rồi hờ hững nói.

- Ngươi chắc chứ?

Diệp Hạo nhìn Long Xương Uyển nói.

- Chắc chắn.

Long Xương Uyển phun ra hai chữ.

Diệp Hạo nháy mắt cho chiến khôi.

Chiến khôi xuất thủ giết chết Thái thượng trưởng lão cùng với tứ đại trưởng lão.

- Bắt toàn bộ những người trong danh sách.

Long Xương Uyển nói tiếp.

- Nhớ kỹ, tuyệt đối không buông tha cho bất luận kẻ nào hết.

Những phản đồ này đều không quá mạnh, bởi vậy bắt bọn họ cũng không quá khó.

Sau khi bắn được bọn họ, Long Xương Uyển tiến hành sưu hồn, cứ như vậy mà hành động.

Chỉ trong một ngày đã bắt được gần mười vạn tu sĩ, mà trong mười vạn tu sĩ này có một phần ba bị giam giữ, một phần ba bị xử tử, một phần ba quy thuận.

Đợi đến khi làm xong đã là chuyện của ngày hôm sau.

Nhưng sắc mặt đám người Long Xương Uyển đều không hề dễ nhìn.

- Không ngờ công hội Luyện Khí chúng ta bị xâm nhập đến mức độ này.

Long Xương Uyển cúi đầu tràn ngập lo lắng nói.

- Cũng may bây giờ chúng ta đã hoàn tòan lấy lại quyền khống chế công hội Luyện Khí.

Tống Văn Tử khẽ thở dài.

- Đúng vậy, đợi đến khi chúng ta đối chiến với Khô Lâu tổ chức sẽ không cần phải lo lắng việc bị huynh đệ đâm sau lưng.

Tống Văn Hoa phụ họa nói.

- Kỳ thật hiện tại ta lo nhất là các thế lực khác.

Lúc này Tống Văn Tử đổi đề tài.

- Thế lực khác?

Nghe Tống Văn Tử nói như vậy, thần sắc mọi người trở nên hết sức ngưng trọng.

Đúng vậy.

Luyện Khí công hội bị thẩm thấu đến mức độ này.

Thế lực khác khả năng không bị thẩm thấu sao?

- Trong ba đại thế lực Công hội Luyện Khí, công hội Trận Đạo, Đan các thì Đan các chính là thế lực có lực lượng mạnh nhất.

Long Xương Uyển trầm mặc một hồi sau mới lên tiếng.

- Đây cũng là lý do vì sao chúng ta lại tập trung ở Đan thành.

- Công hội Trận Đạo phụ trách duy trì an toàn của thành trì, nếu công hội Trận Đạo bị xâm nhập, hậu quả thật sự không thể chịu nổi.

Đại trưởng lão Tống Văn Hoa quét mắt nhìn mọi người nói.

- Công hội Trận Đạo tuyệt đối không thể nào bị xâm nhập được.

Long Xương Uyển trầm giọng nói.

- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Tống Văn Tử nhìn về phía Long Xương Uyển.

- Chờ.

Long Xương Uyển thản nhiên nói.

- Chờ?

Tống Văn Tử khẽ giật mình nói.

- Nếu Diệp công tử đã đồng ý hỗ trợ, vậy hắn chắc chắn sẽ ra tay.

Long Xương Uyển bình tĩnh nói.

- Hộ đạo giả của Diệp công tử có tu vi Kim Thế cảnh, đến lúc đó chỉ cần hộ đạo giả của công tử xuất thủ, cho dù là công hội Trận Đạo làm phải, ngươi cảm thấy bọn họ có thể làm được gì?

- Nhưng sẽ gây ra rất nhiều thương vong.

Đại trưởng lão Tống Văn Hoa lo lắng nói.

- Công hội Luyện Khí của chúng ta không có thương vong chắc?

Long Xương Uyển nhìn Tống Văn Hoa nói.

- Một chút tử thương vốn không thể tránh khỏi, vả lại hiện tại Đệ Thất vực chia năm xẻ bảy, qua lần chiến đấu này có thể nhìn thấu được tâm tư của một số người.

. . .

Mà lúc này Diệp Hạo đã về lại cửa hàng của trung niên trung niên râu quai nón.

Vừa nhìn thấy Diệp Hạo, Tiểu Kiều vội vàng đến đón.

- Công tử, vừa mới . . . ?

- Xem ra ngươi không tự giải quyết tên sát thủ kia.

Tiểu Kiều mới vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Công tử, ngươi biết sát thủ ẩn nấp sao?

Trên mặt Tiểu Kiều tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Ẩn nấp chi thuật của đối phương kém cỏi như vậy, ngươi cảm thấy ta không phát hiện ra sao?

Diệp Hạo nói đến đây lại đề tài nói.

- Chỉ là, Tiểu Kiều ngươi là do ta bồi dưỡng, nhưng ngươi ngay cả một sát thủ ngang cấp còn không tiêu diệt được, ngươi thật khiến ta thất vọng.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Kiều lập tức xụ xuống.

- Công tử, ta biết lỗi rồi.

Nhưng ngay sau đó Tiểu Kiều lại nghĩ tới một chuyện.

- Công tử, sao ngươi biết ta không phải tự mình giết chết tên sát thủ kia?

- Dấ vết chiến đấu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nhận ra dấu vết chiến đấu, đây là một kỹ năng cơ bản của sát thủ.

Nghe được hai chữ sát thủ, sắc mặt trung niên trung niên râu quai nón không khỏi thay đổi vài lần.

- Trung niên râu quai nón, ngươi có gì muốn nói?

- Công tử, sao ngươi lại tinh thông với sát đạo như vậy?

Lúc trung niên râu quai nón nói câu này, trong mắt tràn đầy vẻ giãy dụa.

Đó là lúc trung niên râu quai nón nhận ra thứ Diệp Hạo truyền thụ cho Tiểu Kiều chính là sát đạo.

- Ba ngàn đại đạo, sát đạo cũng nằm trong đó.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Làm sao, ngươi ngươi coi thường sát đạo?

- Công tử, ngươi và Khô Lâu tổ chức . . . ?

Trung niên râu quai nón nói đến đây liền ngừng lại.

Nhưng ý tứ lại rõ ràng cực kỳ.

- Nếu ta nói ta có liên quan tới Khô Lâu tổ chức thì sao?

Trung niên râu quai nón trầm mặc nửa ngày mới nói.

- Tính mạng của hai cha con ta đều là do công tử cứu, mặc kệ công tử có phải là người của Khô Lâu tổ chức, hai chúng ta đều thề chết đi theo công tử.

Nói xong lời cuối cùng trung niên râu quai nón quỳ một chân ở trước mặt Diệp Hạo.

- Hi vọng công tử có thể thu lưu hai cha con chúng ta.

Thấy một màn như vậy Tiểu Kiều cũng lập tức quỳ xuống.

- Cầu công tử thu lưu hai cha con chúng ta.

- Trung niên râu quai nón, ngươi không hận Khô Lâu tổ chức?

Diệp Hạo hài hước nhìn trung niên râu quai nón.

- Nói thật những năm này ta và Tiểu Kiều đều ở Đan thành, Khô Lâu tổ chức không hề phát sinh xung đôt trực tiếp với chúng ta, những gì ta biết về Khô Lâu tổ chức đều nằm ở mức độ tin đồn.

Trung niên râu quai nón nhìn Diệp Hạo nói.

- Đương nhiên thứ này không quan trọng, quan trọng là hai cha con chúng ta là do công tử cứu.

- Ha ha.

Diệp Hạo cười ha hả.

- Râu quai nón, ta vẫn cảm thấy ngươi rất thành thật, nhưng không ngờ ngươi lại cáo già như vậy.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Trong mắt ta, sát đạo của Khô Lâu tổ chức chẳng khác gì rác rưởi, nói thật sát đạo cũng là một đại đạo ta rảnh rỗi tu hành mà thôi, nhưng cũng không phải là Khô Lâu tổ chức có thể so sánh được.

Khô Lâu tổ chức?

Nói thật cho tới bây giờ Diệp Hạo đều không hề thèm để cái tổ chức này ở trong mắt.

Đối với hắn, sát đạo có thể so được với hắn chí ít cũng phải là chí tôn ở Đệ Cửu vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận