Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3139: Gặp Lại Châu Ngọc.

Lúc này xuất thủ cơ hồ đều là Tương Lai cảnh.

Không sai.

Tương Lai cảnh.

Quá Khứ cảnh cũng không có tư cách tới gần.

Nhưng bọn gia hỏa này cũng biết đợi đến khi cường giả Kim Thế cảnh giáng lâm, nơi này cũng không còn có việc cho bọn họ nữa.

- Các ngươi đừng chỉ đứng nhìn như thế.

Lúc này một trung niên người mặc huyết bào nhìn bố phía một cái nói.

- Mọi người cùng xuất thủ, nếu có thể lấy được dù chỉ là một chiếc lá cũng được coi là tạo hoá khó gặp đối với các ngươi.

Trung niên huyết bào nói xong, trên mặt một vài cao thủ cũng lộ ra ý định động thủ.

Ngay sau đó dần dần các cao thủ đứng dậy.

Khi những cao thủ này đồng loạt oanh kích về phía dưới, tầng bảo hộ kia vẫn bất động.

- Không thể phá được nó.

- Cho dù nhân số chúng ta tăng gấp đôi đi nữa cũng không thể làm được chuyện gì.

- Đành phải chờ đại lão Kim Thế cảnh tới thôi.

- Không sai, trước mắt chỉ có nhân vật cấp bậc này mới có thể làm rung chuyển vòng bảo hộ.

Ngay lúc những cao thủ Tương Lai cảnh sầu não uất ức, một lão giả toàn thân lấp loé kim sắc giáng lâm đến khu vực này.

- Thái thượng trưởng lão Thần Quang tộc.

- Thần Quang tộc không phải là thế lực phụ thuộc của Thần tộc sao?

- Thần Quang tộc đã từng là thế lực phụ thuộc của Thần tộc, nhưng trong trận chiến giữa các tộc và Thần tộc, Thần Quang tộc đã cúi đầu sung làm đầy tớ.

- Thần Quang tộc đang lo lắng bị thanh toán.

Sau khi xuất hiện, Nguyên Quang sợ hãi nhìn nữ tử bạch y ngồi dưới thần thụ.

- Không ngờ lai là nàng.

Tâm thần hắn không khỏi run lên.

Sao hắn có thể quên nữ tử bạch y này được chứ?

Kinh tài tuyệt diễm!

Nếu không phải năm đó Thương Thiên ngăn cản, nàng đã trở thành Chúa Tể rồi.

Mà năm đó nàng cũng quét ngang các cường giả đương thời.

Lúc này một lão giả tóc trắng lặng yên không một tiếng động hạ xuống bên cạnh hắn.

Nàng nhìn nữ tử bạch y một hồi, trên mặt tràn ngập vẻ bất an.

- Năm đó nàng không phải đã chết rôi sao?

- Thương Thiên còn không giết được, chúng ta giết nàng được sao?

Trong mắt Nguyên Quang tràn đầy kiêng dè.

- Đến lúc này chúng ta còn có thể lui sao?

Lão giả tóc trắng yên lặng một hồi chậm rãi mở miệng nói.

- Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào nàng sẽ nhân từ nương tay?

- Hòe Thụ lão quỷ nói không sai, chúng ta không có đường lui.

Người nói chuyện là một trung niên tay cầm quạt lông xuất hiện ở cách đó không xa, trong tay hắn là một cây quạt ngũ sắc.

Khi nhìn thấy trung niên kia, Hoàn Vũ tiến lên.

- Lão tổ tông.

Trung niên văn sĩ nhìn Hoàn Vũ mở miệng.

- Ai kêu ngươi tới nơi này?

- Lão tổ tông, ta có thể tự vệ.

Hoàn Vũ nói khẽ.

- Trở lại Tứ Phương học viện.

- Lão tổ tông, khắp cửu vực này không có người nào dám giết chết ta, cho dù người đó có là Thần Nữ Thần tộc.

Hoàn Vũ tự tin nói.

Trung niên văn sĩ yên lặng một hồi nói.

- Cũng tốt, ngươi cứ đứng ở chỗ này, tuyệt đối không được tới gần.

Từ trong lời nói của trung niên văn sĩ cũng có thể thấy được hắn kiêng kỵ Thần Nữ cỡ nào.

- Được.

Hoàn Vũ cũng biết được mức độ nghiêm trọng của việc này nên ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Hạo đi xuống khỏi chiến xa của Hoàn Vũ.

- Tinh Hà huynh, ngươi đi đâu thế?

Hoàn vũ hô.

- Ta nhìn thấy một người quen.

Diệp Hạo phất tay về phía Hoàn Vũ.

Thật ra Diệp Hạo không muốn Thần Nữ hiểu lầm.

Dù sao Thần Nữ cũng là lão sư của hắn.

Thế nhưng khiến Diệp Hạo lúng túng rằng hắn quét một vòng cũng không nhìn thấy một người quen nào.

Khi hắn đang suy nghĩ có nên tuỳ tiện nhận người quen hay không, bỗng một thiếu nữ linh động xuất hiện ở trước mặt hắn.

Diệp Hạo vội vàng vọt tới.

- Châu Ngọc.

Châu Ngọc nhìn thấy Diệp Hạo, ánh mát lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

- Không phải do đi theo bước chân ngươi mà đến sao?

Diệp Hạo thuận miệng nói.

Hắn đơn giản chỉ là nói đùa một chút.

Nhưng sắc mặt của nam tử bên cạnh Châu Ngọc lại trầm xuống.

- Ngươi là ai?

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo khó chịu nhìn nam tử kia.

- Châu Ngọc tiểu thư là vị hôn thê của ca ca ta.

Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lạnh giọng nói.

- Tiểu Huân, ngươi đừng nói lung tung.

Châu Ngọc nghe Tiểu Huân nói như vậy liền phản bác.

- Ta và ca ca ngươi chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.

- Hạo Thương đâu?

Diệp Hạo tựa hồ hiểu ra, cười hỏi.

- Hạo Thương còn đang tu hành ở trong tông môn.

- Châu Ngọc, đi ra khỏi nhà, ngươi phải chú ý, người xấu rất nhiều.

Diệp Hạo quan tâm nói.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì đấy?

Thanh niên kia tiến lên một bước tới gần Diệp Hạo quát.

Sắc mặt Châu Ngọc lập tức trầm xuống.

- Trương Phàm, Diệp huynh là bằng hữu của ta, ngươi muốn làm gì?

- Ta cũng bằng hữu của ngươi.

Trương Phàm nhìn thấy Châu Ngọc tức giận liền nói gấp.

- Thật ngại quá, ở trong lòng ta, ngươi so với Diệp huynh, kém không chỉ một chút.

Châu Ngọc gằn từng chữ nói.

Dù sao Diệp Hạo cũng cho Châu Ngọc một phần Hư Thần huyết.

Phần ân tình này, giống như tạo hoá.

Châu Ngọc trừ phi đầu bị úng nước mới có thể vì một thiên kiêu mới quen mà đắc tội với Diệp Hạo.

Đáy mắt Trương Phàm lộ ra tia âm u, nhưng ngay sau đó trên mặt lại nở nụ cười nói.

- Là do ta không đúng.

Ngay sau đó hắn đưa tay về phía Diệp Hạo.

- Đứng thứ hai Thiên Bảng Âm Dương vực, Trương Phàm.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Trương Phàm, ngay sau đó quay qua nhìn Châu Ngọc.

- Chút nữa ngươi đi theo ta.

- Được.

Châu Ngọc cười tươi nói.

- Ngươi có ý gì?

Tiểu Huân nhìn thấy Diệp Hạo không để ý đến đại ca hắn liền tức giận.

- Chúng ta qua bên nkia.

Diệp Hạo chỉ vào vị trí phía trước nói.

- Được.

Châu Ngọc đáp ứng xong liền quay qua xin lỗi với Trương Phàm.

- Xin lỗi, bây giờ ta muốn đi cùng với bằng hữu của mình.

Châu Ngọc vừa định rời khỏi, Tiểu Huân lại ngăn cản đường đi của Châu Ngọc.

- Châu Ngọc, ngươi muốn rời khỏi, ta không ý kiến, nhưng hắn không được.

Tiểu Huân lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn khai chiến sao?

Khiến Tiểu Huân không ngờ rằng Châu Ngọc trực tiếp triệu hoán ra chiến hạm của mình.

Đối chọi trực diện.

Tiểu Huân lập tức sợ.

Nàng vội vàng nhìn về phía Trương Phàm.

- Tiểu Huân, đừng làm bậy.

Trương Phàm quát lớn.

Tiểu Huân thuận thế tránh ra.

- Châu Ngọc, tiểu Huân ngang bướng, ngươi chớ để ở trong lòng.

Trương Phàm bồi tội với Châu Ngọc.

- Tiểu Huân, cho ngươi một câu lời khuyên, đừng nói ca ca ngươi chỉ đứng thứ hai Thiên Bảng, dù hắn có đứng thứ nhất, cũng có người mà hắn không thể trêu chọc nổi.

Châu Ngọc trầm giọng nói.

- Ca ca ta nếu đứng đầu Thiên Bảng, trong chín đại vực này ai dám chọc vào hắn?

Tiểu Huân cười lạnh nói.

Sưu!

Tiểu Huân vừa nói xong, một nũi tên phá không mà đến.

Sóng âm mạnh mẽ đánh vỡ cả hư không.

Ngay lập tức Trưng Phàm đánh ra một quyền về phía mũi tên, thế nhưng sau một khắc hắn lại bị lực lượng ẩn chứa bên trong mũi tên bức lui về phía sau vài trăm mét.

Mũi tên không một chút trở ngại nào mà đâm vào bả vai Tiêu Huân.

Tiểu Huân kêu lên một tiếng đau đớn rồi quỳ gối xuống.

Đau đớn kịch liệt khiến mồ hôi trên trán nàng không ngừng chảy xuống.

- Ai ra tay?

Trương Phàm bị bức lui về phía xa xa nổi giận nói.

- Ta.

Trên chiến xa, Hoàn Võ vỗ trường cung thản nhiên nói.

Đợi đến khi nhìn thấy đó là ai, Trương Phàm lập tức hoảng sợ.

Hoàn Vũ!

Đệ nhất Thiên Bảng Tứ Phương vực.

Ở đây ai có thể đắc tội hắn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận