Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1732: Tuế Nguyệt Sơn



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Viêm Hoàng Tông.

Hơn ba ngàn vạn Tướng Sĩ trở lại Thành Trì mình đóng giữ, khi đó toàn bộ tu sĩ Nhất Trọng Thiên khiếp sợ phát hiện chỉnh thể thực lực Viêm Hoàng Tông tăng lên đâu chỉ gấp mười lần.

- Quân hàm Viêm Hoàng Tông có thay đổi, trước đó chỉ có Tiên Tôn cảnh mới có thể làm Thống Lĩnh, bây giờ Tiên Tôn Đỉnh Phong mới có tư cách.

- Số lượng cường giả cấp bậc Tiên Tôn cuồng tăng.

- Ta nghe nói Viêm Hoàng Tông hao phí trên trăm viên Thời Gian Tinh Thạch giúp Tông Môn Đệ Tử tăng thực lực.

- Ngươi xác định không phải đang nói đùa?

- Trên trăm viên Thời Gian Tinh Thạch, không phải ngươi đang đùa ta chứ?

- Viêm Hoàng Tông có trong tay tám mười viên ta còn tin, nhưng ngươi muốn nói Viêm Hoàng Tông có trên trăm viên Thời Gian Tinh Thạch, dù thế nào ta cũng không tin.

Một chút tin tức rò rỉ ra, rất nhiều Tu Sĩ đều hiện lên vẻ không tin.

Đến khi có một Đại Thế Lực đứng ra xác minh tin tức này, toàn bộ Nhất Trọng Thiên bị kinh động.

- Tin tức là thật.

- Diệp Hạo thật sự lấy ra trăm viên Hạ Phẩm Thời Gian Tinh Thạch giúp toàn bộ ba ngàn vạn tu sĩ Viêm Hoàng Tông tăng thực lực.

- Chuyện này do Phúc Tinh chứng thực.

- Diệp Hạo còn bỏ ra ba bốn trăm ức Thượng Phẩm Tiên Thạch kiến tạo Linh Trận.

- Viêm Hoàng Tông sao có nhiều Tiên Thạch vậy?

- Trăm năm thời gian tiêu hao tài nguyên nhiều như vậy, thực lực Viêm Hoàng Tông tăng lên gấp mười lần, cũng không phải không có khả năng.

- Viêm Hoàng Tông tiêu hao tài nguyên như thế vì cái gì?

- Ta muốn biết Viêm Hoàng Tông từ đâu có nhiều Tiên Thạch như thế kìa?

- Sau lưng Diệp Hạo có Bán Thần Cô Độc, có nhiều Tiên Thạch cũng không có gì khó hiểu.

- Được rồi, vậy các ngươi ai có thể nói cho ta biết tại sao trong tay Diệp Hạo lại có nhiều Thời Gian Tinh Thạch như thế không?

- Ai mà biết được ?

Lúc toàn bộ Nhất Trọng Thiên không ngừng bàn luận chuyện của Viêm Hoàng Tông, Huyền Nữ lại không có bất kỳ tung tích nào.

Tựa như biến mất hoàn toàn .

Nhưng Diệp Hạo lại nhắc nhở ba ngàn Tiên Vương phải luôn ghi nhớ cảnh giác không thể buông lỏng.

Cứ như vậy trôi qua ba năm vẫn không có bất kỳ tung tích nào của Huyền Nữ , Diệp Hạo cũng không thể không gỡ bỏ mức báo động từ cấp một xuống cấp hai.

Lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng thật sự không ai chịu được.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa Diệp Hạo không coi trọng chuyện này, Thần Hồn Phân Thân của hắn luôn trong trạng thái âm thầm tuần tra.

Diệp Hạo tin tưởng chỉ cần Huyền Nữ xuất hiện, hắn có thể bắt lấy ả.

Dù sao Diệp Hạo bây giờ cũng không phải Diệp Hạo của ngày xưa.

Hiện tại tu vi của hắn so với lúc trước, tăng lên đâu chỉ gấp mấy lần.

Mà lúc này một đạo thân ảnh đi tới cửa Viêm Hoàng Tông.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần)

. . .

-Phong Nhược Cốc đã xảy ra chuyện?

Diệp Hạo kinh nghi nhìn trung niên trước mặt, hỏi.

Trung niên đó lúc vừa nhìn thấy Diệp Hạo thì giật nảy mình.

Bởi vì trước khi xảy ra chuyện, tu vi của Phong Nhược Cốc cũng chỉ là Tiên Vương Tam chuyển, vậy sao Diệp Hạo hắn lại có thể đặt chân đến Tiên Vương Lục chuyển?

-Thất Trọng Thiên xuất hiện một mặt Đạo Bia, Thiếu Chủ tộc ta cùng vài Tu Sĩ khác cùng nhau đi tìm nó, nhưng không ai ngờ Đạo Bia lại ở trong cấm địa của thất Trọng Thiên.

-Cấm Địa nào ?

-Đệ Nhất Cấm.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi

-Tuế Nguyệt Sơn?

-Vâng.

-Tuế Nguyệt Sơn hàm chứa Thời Gian chi lực, bất luận Tu Sĩ nào tiến vào đó, Sinh Mệnh Chi Lực đều sẽ điên cuồng thất thoát.

Khi nói đến đây, sắc mặt Diệp Hạo trở nên tức giận nói:

-Phong Nhược Cốc đã đi bao lâu rồi ?

-Nửa canh giờ trước.

Diệp Hạo trầm mặc lại.

-Ta muốn biết tại sao các ngươi lại nghĩ tới phu quân ta ?

Đường Phiên Phiên lúc này nhìn trung niên kia, hỏi.

-Bởi vì Diệp Công Tử đã từng động tới Thời Gian Áo Nghĩa .

Trung niên kia thản nhiên nói.

-Các ngươi có biết như vậy sẽ đẩy phu quân đến chỗ vạn kiếp bất phục?

Vẻ mặt Đường Phiên Phiên bất thiện nói .

Phong Nhược Cốc là huynh đệ kết bái của Diệp Hạo .

Chuyện này nếu không biết cũng bình thường, vấn đề là hiện tại đã biết lại không đi, Diệp Hạo đời này sẽ sống trong áy náy .

-Chúng ta thật sự không có cách nào khác .

Trung niên kia cười khổ không thôi.

Nếu có biện pháp khác bọn họ cũng sẽ không đến đây.

-Ta theo ngươi một chuyến đến Tuế Nguyệt Sơn.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia, nói.

-Anh chỉ nắm giữ được bề ngoài của Thời Gian thôi, anh cảm thấy mình có thể đối kháng với sức mạnh tuế nguyệt sao?

Đường Phiên Phiên kéo tay Diệp Hạo lại, nói.

Nàng không hy vọng Diệp Hạo đi .

Chuyện này cũng có thể hiểu được .

Ai muốn chồng mình đi chịu chết!

-Anh sẽ sống sót trở về.

Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên, nghiêm túc nói :

-Lúc anh không có ở đây, Viêm Hoàng Tông giao cho em.

Đường Phiên Phiên đón ánh mắt Diệp Hạo, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu :

-Em sẽ giữ vững Viêm Hoàng Tông.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần)

. . .

Tuế Nguyệt Sơn.

Lúc Diệp Hạo cùng trung niên xuất hiện dưới chân núi thì thấy mấy vạn Tướng Sĩ đang ở phụ cận đi qua đi lại.

- Ai có thể ngờ được Đạo Bia xuất hiện?

- Đạo Bia dù gì cũng là Thiên Địa trọng bảo, có Đạo Bia thì cái gì cũng có thể lĩnh ngộ.

- Khó trách cho dù Phong Nhược Cốc không muốn sống cũng phải lấy được khối Đạo Bia kia.

- Đạo Bia dù trân quý cũng không không bằng mạng sống.

Diệp Hạo nghe Tu Sĩ xung quanh thảo luận, thần sắc ngưng trọng nhìn Tuế Nguyệt Sơn trước mặt.

Nhìn thấy Tuế Nguyệt Sơn, trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc .

Trong suy nghĩ của hắn,Tuế Nguyệt Sơn hẳn hoang vu, cây cỏ không sống nổi .

Nhưng trên thực tế, Tuế Nguyệt Sơn lại là một mảnh thế ngoại đào nguyên.

Sông núi tươi đẹp, suối tiên dâng trào, Tiên Dược khắp nơi, Linh Lực xông vào mũi.

Diệp Hạo nhìn cảnh này thật lâu không nói câu nào .

-Tốc độ thời gian trong Tuế Nguyệt Sơn trôi qua quá nhanh.

Trung niên kia chỉ Tuế Nguyệt Sơn nói khẽ :

-Đây là khu vực biên giới của Tuế Nguyệt Sơn, nếu đến trung tâm, ngươi có thể thấy được một hạt giống nảy mầm rồi tàn lụi chỉ trong một lần hô hấp .

-Phong Nhược Cốc đi theo hướng nào ?

Diệp Hạo hỏi.

-Hướng này .

Trung niên kia vội vàng chỉ về một hướng.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi muốn tiến vào Tuế Nguyệt Sơn.

Mà lúc này, trong đám người phía sau lại phát ra một giọng hô thất kinh .

- Kim Tàm Lão Tổ đến.

- Kim Tàm Lão Tổ không phải đã vẫn lạc ngàn năm trước sao ?

- Kim Tàm Lão Tổ ngàn năm trước chính là Tiên Vương Cao Giai , không biết bây giờ có đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong không ?

Diệp Hạo liếc qua một lão giả ở xa xa .

Hắn thấy khí huyết lão giả có chút phù phiếm, nhìn qua đã hiểu được vị này đã cưỡng ép tăng thực lực đến Đỉnh Phong.

Thần sắc Kim Tàm Lão Tổ ngưng trọng nhìn Tuế Nguyệt Sơn, sau một khắc hắn nhấc chân đi vào trong ngọn núi, khiến Diệp Hạo không ngờ là hướng mà Kim Tàm Lão Tổ đi cũng giống hướng mình chuẩn bị đi vào.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm cũng đi theo Kim Tàm Lão Tổ, chưa được mấy bước đây Kim Tàm Lão Tổ xoay người nhìn Diệp Hạo :

-Ngươi làm gì?

-Một bằng hữu của ta đi vào Tuế Nguyệt Sơn.

-Chỉ cần đi vào Tuế Nguyệt Sơn thì không thể cứu được .

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

-Nghe ta khuyên một câu, kịp thời lui ra nếu không ngươi cũng không tránh khỏi kết cuộc đó?

Diệp Hạo không nói.

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Hạo, Kim Tàm Lão Tổ cũng không thuyết phục nữa .

Diệp Hạo lại tiến lên đi đến bên cạnh Kim Tàm Lão Tổ hỏi :

-Trong Tuế Nguyệt Sơn có gì ?

-Trong Tuế Nguyệt Sơn có đại cơ duyên.

Kim Tàm Lão Tổ nói xong câu này trong mắt lộ ra vẻ mong chờ .

-Sinh mệnh ta đã đến tận cùng, đến Tuế Nguyệt Sơn cũng chỉ để đánh cuộc cái mạng tàn này .

Bạn cần đăng nhập để bình luận