Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2526: Diệp Vô Địch Bất An

Liên Y thông minh cỡ nào.

Lời của Diệp Vô Địch có ý gì, Liên Y làm sao có thể không hiểu rõ?

Diệp Vô Địch ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác.

- Ta ở ngoài chờ nàng.

Sau khi bỏ lại những lời này Diệp Vô Địch mới đi ra phòng khách. Không qua bao lâu Liên Y ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng khách.

- Sao chàng còn chưa đi?

Liên Y đen mặt nói. Liên Y có thể không tức giận sao?

Bản thân những năm này luôn thủ thân như ngọc, thế nhưng Diệp Vô Địch lại hoài nghi mình?

- Vừa rồi là do ta tức đến mờ cả mắt.

Diệp Vô Địch lúng túng nói.

- Chàng nghe được thứ gì vậy?

Liên Y nghi ngờ hỏi.

Đúng lúc này Liên Y đột nhiên phát hiện trên lệnh bài của mình có rất nhiều tin nhắn để lại. Thần niệm quét qua phát hiện là do Diệp Hạo nhắn cho nàng. Sau khi xem xong Liên Y rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Diệp Vô Địch lại xông tới đây.

- Nàng đừng đi theo Diệp Thiên có được không?

Diệp Vô Địch nhìn thẳng vào mắt Liên Y nói khẽ.

- Chàng cũng biết thế cục bây giờ đấy, Thiên Túng vương triều dù sao cũng phải tìm chỗ dựa.

Liên Y thong thả nói.

- Diệp Thiên là tông chủ Viêm Hạ tông, hơn nữa Viêm Hạ tông bảo vệ cũng không tệ, đi theo Diệp Thiên có gì không tốt?

- Thế nhưng ta vẫn cảm thấy Diệp Thiên có ý đồ với nàng?

Diệp Vô Địch trầm ngâm một chút vẫn nói.

Liên Y không nói nhìn Diệp Vô Địch. Diệp Thiên là phụ thân của Diệp Vô Địch, làm sao lại có ý đồ với nàng được chứ?

Hơn nữa Diệp Hạo thiếu nữ nhân sao?

- Chàng nghĩ nhiều rồi.

- Nàng xinh đẹp như vậy? Nam nhân nào có thể chống lại mị lực của nàng chứ?

Diệp Vô Địch kêu lên.

Trong lòng Liên Y như được ăn mật vậy, thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

- Ta rất kính trọng Diệp Thiên, hơn nữa Diệp Thiên trợ giúp ta rất nhiều, không cho phép chàng nói xấu hắn.

- Nàng... Tất cả những điều đó đều là mưu mẹo của nam nhân cả.

Diệp Vô Địch thấy Liên Y không nghe liền trở nên gấp gáp.

- Chàng biết Diệp Thiên cho ta cái gì không?

- Cái gì?

- Lễ vật đầu tiên là một quyển công pháp Chuẩn Hoàng cấp.

Liên Y ranh mãnh nhìn Diệp Vô Địch nói.

- Chờ khi tu vi ta thành công Diệp Thiên tiền bối sẽ đưa cho ta công pháp càng cao hơn.

Dừng một chút Liên Y nói tiếp.

- Lễ vật thứ hai là Sinh Mệnh Chi Quả.

- Sinh Mệnh Chi Quả?

Diệp Vô Địch hoảng sợ nói.

Công pháp Chuẩn Hoàng cấp còn chưa khiến Diệp Vô Địch xúc động. Dù sao đối với thân phận Diệp Hạo công pháp Chuẩn Hoàng cấp không tính là gì cả.

Nhưng Sinh Mệnh Chi Quả lại quá trân quý. Loại vật này cho dù là thiếu niên chí tôn cũng chưa hẳn có thể có được một quả. Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại đưa một quả cho Liên Y?

- Nàng cảm thấy vì sao Diệp Thiên muốn đưa Sinh Mệnh Chi Quả cho nàng chứ?

Diệp Vô Địch đã khẳng định được suy nghĩ trong lòng,

- Còn không phải là vì lấy được nàng sao?

- Còn có lễ vật thứ ba nữa?

- Còn có?

Lần này Diệp Vô Địch cũng có chút trợn mắt hốc mồm. Hai lễ vật trước đã cực kỳ quý trọng rồi.

Dù mời chào cũng đã đủ a.

- Bởi vì dù ta dùng qua Sinh Mệnh Chi Quả vẫn không có tư cách tu hành công pháp Chuẩn Hoàng cấp.

Liên Y nhẹ nhàng nói.

- Bởi vậy Diệp Thiên lại đưa cho ta một bình Dưỡng Sinh Linh Dịch có thể giúp Thần Vương rèn luyện.

- Dưỡng Sinh Linh Dịch có thể giúp Thần Vương rèn luyện?

Sắc mặt Diệp Vô Địch đại biến.

Loại Dưỡng Sinh Linh Dịch nói thưa thớt cũng không khác bao nhiêu. Chí ít Diệp Vô Địch chưa từng gặp qua.

- Bây giờ tiềm năng của ta đã đạt đến Thần Vương đỉnh phong.

Liên Y vừa cười vừa nói.

- Nàng không cảm thấy Diệp Thiên đầu tư vào nàng hơi nhiều rồi sao?

Diệp Vô Địch trịnh trọng nói.

- Nếu không Thiên Túng vương triều ta vì sao muốn đi theo Viêm Hạ tông?

Liên Y cười híp mắt nói.

- Ta nói nè, nàng có phải bị ngốc hay không vậy?

Diệp Vô Địch thực không biết nên nói cái gì cho phải.

- Chẳng lẽ nàng không biết một khi Thiên Túng vương triều đi theo Viêm Hạ tông thì Thiên Túng vương triều sẽ rút lui sao? Diệp Thiên cần gì phải đầu tư như vậy chứ? Chắc chắn là hắn có ý khác đấy.

- Chàng nghĩ nhiều rồi.

Liên Y không mặn không lạt nói.

- Ta không hề nghĩ nhiều.

Diệp Vô Địch tiến lên nắm lấy bả vai Liên Y, trong mắt hắn tràn đầy sốt ruột cùng bất an, bởi vì hắn phát hiện mình tựa hồ thật sự sẽ mất đi Liên Y. So sánh với Diệp Thiên mình chỉ là cọng cỏ dại ngoài đường mà thôi.

- Chàng cảm thấy ta không nên đi theo Diệp Thiên hả?

Liên Y ôn nhu nói với Diệp Vô Địch.

- Đúng vậy.

Diệp Vô Địch gật đầu.

- Vậy ta nghe lời chàng.

Khiến Diệp Vô Địch không ngờ tới là Liên Y sẽ nói như vậy.

- Nàng chắc không gạt ta đấy chứ?

Diệp Vô Địch có chút khó tin.

- Bây giờ ta sẽ kêu Diệp Thiên tới, mặt đối mặt từ chối Viêm Hạ tông.

Liên Y nghiêm túc nói.

- Cái này.

Diệp Vô Địch lại do dự.

- Thế nào?

Liên Y nói khẽ.

- Viêm Hạ tông đầu tư vào nàng nhiều như vậy, bây giờ nàng từ chối, Viêm Hạ tông có thẹn quá hoá giận hay không?

Diệp Vô Địch lo lắng nói.

Loại chuyện này nếu gặp ai cũng không thể nào chấp nhận được.

- Thẹn quá hoá giận thì cứ thẹn quá hoá giận thôi.

Liên Y vô tình nói.

- Ta lo Diệp Thiên sẽ giết nàng.

- Không phải còn có chàng hay sao?

Liên Y cười khanh khách nhìn Diệp Vô Địch.

- Ta? Đừng nói bây giờ ta chỉ là Hợp Thần cảnh, dù ta có khôi phục tu vi kiếp trước cũng không phải là đối thủ của Viêm Hạ tông.

Diệp Vô Địch cười khổ nói.

Hắn biết rõ chêch lệch giữa bản thân cùng Diệp Thiên.

Diệp Thiên là vương giả trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn, dù có mạnh như Bạch Tiểu Bạch cũng bị trấn áp.

- Vậy chàng nói xem ta phải làm sao bây giờ?

Liên Y hỏi.

- Nếu không chúng ta bỏ trốn?

Diệp Vô Địch chần chờ một chút nói.

Ánh mắt của Liên Y lóe qua một tia sáng nhưng ngay sau đó lại khẽ gật đầu một cái.

- Được.

- Nàng... Nàng sao lại đáp ứng chứ?

Diệp Vô Địch ngơ ngác.

Diệp Vô Địch là trụ cột tinh thần của Tuyên Cổ vương triều, Liên Y là trụ cột tinh thần của Thiên Túng vương triều, hai người bọn họ nếu rời khỏi cũng đồng nghĩa với việc hai vương triều đó cũng sẽ tàn đời. Đây là hành động không chịu trách nhiệm a.

- Chàng nói cái gì thì chính là cái đó.

Liên Y ôn nhu nói.

Diệp Vô Địch nhìn ánh mắt Liên Y trong lòng cũng run lên.

- Liên Y, thật xin lỗi.

- Tự nhiên sao nói lời như vậy?

- Những năm này là ta đã cô phụ tình cảm của nàng.

Diệp Vô Địch nói xong trong mắt cũng ngâm nước mắt.

- Ta thích nàng, ngay khi lần đầu gặp ta đã thích nàng rồi, chỉ là trong người ta lại có một chút chủ nghĩa đại nam tử, ta liều mạng tu hành là vì muốn đuổi kịp được nàng, ta muốn chờ khi tu vi của ta hơn nàng sẽ lập tức cưới nàng.

- Hiện tại ta phát hiện ta sai rồi, là ta quá ích kỷ, không để mắt đến cảm nhận của nàng.

Nói đến đây Diệp Vô Địch cầm bàn tay Liên Y lên.

- Chuyện Viêm Hạ tông chúng ta sẽ cùng đối mặt, chúng ta không thể đi thẳng một mạch, bằng không Viêm Hạ tông có thể sẽ giận chó đánh mèo Tuyên Cổ vương triều cùng Thiên Túng vương triều.

- Liên Y, nàng gọi Diệp Thiên đến đây đi.

- Được.

Liên Y gật đầu.

Không qua bao lâu Diệp Thiên toàn thân áo trắng đã đi đến trụ sở Thiên Túng vương triều.

- Diệp Thiên sư huynh.

Trong lòng Diệp Vô Địch có chút thấp thỏm gọi.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Diệp Vô Địch, lại liếc mắt nhìn Liên Y.

- Hai người các ngươi đang có ý gì?

Liên Y làm bộ bất an nói.

- Diệp tông chủ, lần này mời ngươi tới là muốn thương lượng với ngươi một chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận