Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2470: Nhìn Thấy Phụ Mẫu

Vô Ngân sơn!

Đây vốn dĩ đã là cấm địa!

Diệp Hạo bất kể như thế nào cũng không ngờ mình sẽ dính vào Vô Ngân sơn?

Đứng ở trên vân chu Diệp Hạo lẳng lặng nhìn về phía Vô Ngân sơn. Đi được nửa đường trong lòng Diệp Hạo yên lặng kêu gọi Phổ Đà. Chỉ sau vài hơi thở thân ảnh Phổ Đà đã xuất hiện trên tầng mây.

- Tiểu hữu tìm ta có chuyện gì?

- Vô Ngân sơn bắt cóc phụ mẫu ta.

Diệp Hạo nhìn Phổ Đà trầm giọng nói.

- Vô Ngân sơn?

Nghe vậy lông mày Phổ Đà không khỏi nhíu lại.

- Sao vậy?

Nhìn thấy thần sắc trên mặt Phổ Đà, trong lòng Diệp Hạo không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ Phổ Đà cũng kiêng kị Vô Ngân sơn hay sao?

Diệp Hạo thế nhưng biết rõ Phổ Đà ở nửa bước đại năng cảnh giới này đã đi rất xa.

- Chủ Vô Ngân sơn cùng một cấp bậc với sư tôn ta.

Phổ Đà ngưng giọng nói. Sắc mặt Diệp Hạo hoàn toàn thay đổi.

Đại năng?

- Ta khuyên ngươi đừng đi.

Phổ Đà nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Đối phương nếu đã bày ra cục diện này, tiền bối cảm thấy ta có quyền lựa chọn sao?

Diệp Hạo cười khổ nói.

Phổ Đà khẽ thở dài một hơi nói.

- Thôi được rồi, đi đi.

Chuyện này dính đến đại năng. Cho dù Phổ Đà cũng hữu tâm vô lực. Hơn nữa Diệp Hạo nếu không đi lẽ nào Vô Ngân sơn không còn biện pháp khác ứng phó hắn sao?

Đáp án đương nhiên là không rồi. Vô Ngân sơn nếu đã ra chiêu, Diệp Hạo tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp. Diệp Hạo gật đầu một cái. Ngay khi Diệp Hạo điều khiển vân chu đi về phía Vô Ngân Sơn, thân ảnh Phổ Đà cũng tiêu tán theo.

- Đáng tiếc sư tôn còn đang bế quan.

Phổ Đà biết rõ trạng thái của sư tôn. Lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy.

Vô Ngân sơn!

Đứng ở trên nhìn xuống ngọn núi Vô Ngân sơn này, càng xem tâm Diệp Hạo càng lạnh dần. Phía trên bất kỳ một đạo mạch lạc gì đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng, hắn biết rõ cho dù hắn đánh một kích toàn lực cũng khó mà lưu lại dấu vết, thậm chí Diệp Hạo cảm thấy dù là hắn đặt chân tới Thần Vương cũng không làm được.

- Vô Ngân sơn không hổ là thế lực mà đại năng trấn giữ.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói. Đúng lúc này trước mặt hắn xuất hiện một đoạn cầu gãy hắc sắc, đoạn cầu gãy một mực kéo dài đến dưới chân Diệp Hạo.

- Mời.

Một thanh niên mặt đen phía trên cầu gãy mời nói.

Mặt đen!

Mặt nam tử này cực kỳ giống Hắc Vô Thường trong truyền thuyết. Khiến cho Diệp Hạo có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm. Diệp Hạo không trầm ngâm lâu đã bước lên cầu gãy, trong nháy mắt hắn đạp vào cầu gãy thời không liền quay khúc, sau một khắc hắn đã xuất hiện tại một nơi trời đất tràn ngập bóng tối.

- Nơi đây không phải là Minh giới đấy chứ?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Đây là Huyền Minh.

Thanh niên mặt đen kia thản nhiên nói.

- Huyền Minh?

Đây chính là lần đầu tiên Diệp Hạo nghe được cái tên này.

- Bây giờ ta dẫn ngươi đi gặp phụ mẫu ngươi. Thanh niên mặt đen kia lại dời đi chủ đề.

Diệp Hạo giật mình. Lúc đầu hắn cho rằng muốn gặp phụ mẫu của hắn còn cần phải tốn không ít công sức đấy.

Thanh niên mặt đen mang theo Diệp Hạo đi tới một tòa đình viện. Trong đình viện có một đôi vợ chồng đang uống rượu, mà ở bên cạnh họ còn có một đôi tỳ nữ. Nhìn thấy đôi vợ chồng này hai mắt Diệp Hạo lập tức ẩm ướt.

Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú nhận thấy có người đang nhìn nên cũng quay đầu nhìn lại. Ngay lúc thấy đó là ai Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú đều ngẩn ra.

- Chí Quốc, ta đang nằm mơ sao?

Quách Tú nhìn Diệp Chí Quốc bên người hỏi.

- Tú Nhi, ta nghĩ đây là sự thực.

Diệp Chí Quốc dụi dụi con mắt run rẩy nói.

Sau một khắc Quách Tú lập tức nhào tới chỗ Diệp Hạo. Nàng ôm Diệp Hạo khóc lớn. Cái mũi Diệp Hạo sụt sịt một cái, hai hàng nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Diệp Chí Quốc đi tới bên người Diệp Hạo, nức nở nói.

- Tiểu tử nhà ngươi những năm này đi đâu vậy?

- Chuyện này nói rất dài dòng.

Diệp Hạo nức nở nói. Tự thuật nỗi khổ tương tư một hồi Diệp Hạo lại hỏi.

- Phụ thân, mẫu thân, những năm này mọi người đều ở đây sao?

- Đúng vậy, những năm này chúng ta đều sống ở đây.

Diệp Chí Quốc gật đầu nói.

- Mọi người làm sao tới được đây vậy?

Diệp Hạo hỏi vấn đề trong lòng muốn hỏi nhất.

- Sau khi chúng ta phi thăng liền đi tới nơi này.

Diệp Chí Quốc nói khẽ.

- Trước đó ta còn lo lắng tìm không thấy mẫu thân ngươi, thế nhưng chúng ta không ngờ lại đồng thời xuất hiện ở đây.

- Phụ thân, mẫu thân, mọi người biết đây là đâu không?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Huyền Minh.

Quách Tú mở miệng nói.

- Người biết?

- Ta biết.

Quách Tú nói khẽ.

- Ta không những biết rõ đây là Huyền Minh, ta còn biết nơi này là Thần Vực.

Lúc này Diệp Hạo mới dò xét tu vi của Quách Tú.

Mới dò xong Diệp Hạo liền biến sắc.

- Hợp Thần cấp.

Diệp Hạo giật mình nói.

- Những năm này Huyền Khởi cho chúng ta rất nhiều tài nguyên trân quý cùng điển tịch quý giá

Lúc này Diệp Chí Quốc nói.

- Huyền Khởi?

- Chính là vị vừa rồi đưa ngươi tới đấy.

- Căn cơ của các ngươi thì sao?

- Huyền Khởi đã nói tài nguyên hắn cho chúng ta đột phá đến Thần Vương đỉnh phong cũng không hề có bất cứ vấn đề gì.

Quách Tú vừa cười vừa nói.

- Nhưng chúng ta nếu đột phá Thần Hoàng mà nói thì có một chút nguy hiểm, hắn không ủng hộ chúng ta đột phá Thần Hoàng.

Con mắt Diệp Hạo co rụt lại. Tư chất của Diệp Chí Quốc cùng Quách Tú đương nhiên Diệp Hạo biết rõ. Để giúp hai vị đập tới cảnh giới này không hề nghi ngờ chắc chắn phải trả một lượng lớn tài nguyên.

- Bọn họ đến cùng muốn làm cái gì?

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng. Bất quá trên mặt Diệp Hạo lại không hề có bất kỳ biến hóa nào.

- Hạo nhi, ngươi bây giờ ở Thần Vực như thế nào?

Quách Tú lôi kéo tay Diệp Hạo hỏi.

- Còn tốt, gây dựng một tông môn.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thế lực mạnh sao?

- Chí ít ở Thần Vực không có mấy thế lực dám trêu chọc.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chờ đến lúc tới tông môn của con nhớ an bàn cho ta cùng mẫu thân con cái chức vị, hai chúng ta ở trong này đợi đến muốn mốc meo luôn rồi.

Diệp Chí Quốc nhìn Diệp Hạo nói.

- Cái này đơn giản, tông môn thứ khác không có, nhưng chức vị lại không hề thiếu.

Chỉ là trong lòng Diệp Hạo vẫn tràn đầy ngưng trọng. Chuyện này nào có nói đơn giản như vậy?

Vô Ngân sơn có thả bọn họ rời đi hay không mới là vấn đề.

Diệp Hạo cùng phụ mẫu hàn huyên một hồi mở trở lại cửa ra vào, nhìn Huyền Khởi mặt đen nghiêm túc nói.

- Tạ ơn.

- Diệp huynh, khách khí.

Huyền Khởi cười nhạt nói.

- Ta muốn biết tại sao Vô Ngân sơn lại mời phụ thân ta tới nơi này.

- Ta dẫn ngươi đi gặp sư tổ.

Huyền Khởi nói khẽ.

- Sư tổ ta sẽ giúp ngươi giải đáp tất cả.

- Sư tổ ngươi?

Thần sắc Diệp Hạo không khỏi biến.

- Vô Ngân sơn chi chủ sao?

- Đúng vậy.

- Ta nghe nói cường giả đại năng không ở trạng thái bình thường?

- Sư tổ ta rất bình thường.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Huyền Khởi một cái rồi cùng Huyền Khởi đi về phía nơi xa.

- Sư tổ ta ở bên trong.

Huyền Khởi mang theo Diệp Hạo đi tới một cửa hang, chỉ cửa động màu sắc sực sỡ mở miệng nói.

Diệp Hạo nhìn cửa động một cái đã cảm giác được một cỗ năng lượng kinh khủng đang ẩn núp. Tựa hồ như một loại núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùm nổ. Trước mặt tòa núi lửa này Diệp Hạo chẳng khác gì giun dế hèn mọn.

- Ngươi đã đến.

Đúng lúc này một đạo âm thanh khàn khàn ở vang lên trong tai Diệp Hạo. Trên mặt Diệp Hạo lộ ra thần sắc thống khổ, tiếp đó nhục thân bịch một tiếng lập tức bể nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận