Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2612: Hồng Vận Lâu

- Ngươi không biết giá trị của Lưu thú chi tâm sao?

Sắc mặt Trầm Diệu Hương không khỏi thay đổi. Những năm này Trầm Diệu Hương đặt không ít tài nguyên trên người Hoàng Thập Nhất, nhưng cộng những tài nguyên đó cũng

Không bằng một khỏa Lưu thú chi tâm. Đương nhiên Diệp Hạo biết rõ điều này. Thế nhưng sao hắn còn đưa cho mình khỏa Lưu thú chi tâm?

- Chỉ cần tổ chức Khô Lâu các ngươi không tìm gốc gác của ta, ta cũng lười đối phó với tổ chức Khô Lâu các ngươi.

Diệp Hạo bình thản nói.

- Ta nói như vậy ngươi có hiểu không?

Trầm Diệu Hương nhìn sâu vào Diệp Hạo một hồi nói.

- Ta muốn hợp tác với ngươi.

- Hợp tác? Ta không cảm thấy chúng ta có gì có thể hợp tác?

Diệp Hạo từ chối.

- Ở toàn bộ Thần vực này, số lượng đan sư Vương cấp cũng không có bao nhiêu, tổ chức Khô Lâu muốn mua thần đan Vương cấp từ ngươi.

Trầm Diệu Hương trịnh trọng nói.

Thật ra tổ chức Khô Lâu không hề nghĩ đến việc hợp tác cùng Diệp Hạo, và bọn họ cũng biết Diệp Hạo sẽ không hợp tác với bọn họ.

- Viêm Hoàng tông sẽ không hề dính líu gì với tổ chức Khô Lâu.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Vì sao?

Trầm Diệu Hương cau mày nói.

- Loại chuyện này một khi bị phát hiện, thanh danh của Viêm Hoàng tông sẽ bị phá hủy.

- Nông cạn.

Trầm Diệu Hương cười lạnh nói.

- Ta biết thế giới này thực lực vẫn làm vua. Chưa nói những ai khác, chỉ nói mỗi tổ chức Khô Lâu các ngươi, đường đường là một tổ chức sát thủ mà lại dám đi dưới ánh mặt trời.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Trầm Diệu Hương nói.

- Các thế lực muốn hợp tác với Viêm Hoàng tông nhiều lắm, vì sao Viêm Hoàng tông phải hợp tác với tổ chức Khô Lâu của các ngươi chứ?

Nghe vậy Trầm Diệu Hương yên lặng lại.

Viêm Hoàng tông không có chuyện gì phải nhờ vào tổ chức Khô Lâu. Vậy vì sao lại phải hợp tác với ngươi chứ?

- Nể tình ta có được không?

Trầm Diệu Hương đáng thương nhìn Diệp Hạo nói.

- Thu lại cái bộ dáng đó của ngươi đi.

Diệp Hạo nói xong cũng bước đi ra ngoài.

- Ta không hề có hứng thú với ngươi.

Phong thái Trầm Diệu Hương vô cùng yểu điệu, dung mạo mị hoặc. Không có bao nhiêu nam tử có thể tránh khỏi ảnh hưởng của nàng. Chỉ là Diệp Hạo biết đây là một bông hồng có gai, kết giao với một cô gái như vậy, có trời mới biết phải bỏ ra thứ gì?

Khinh La cũng là sát thủ. Nhưng bản chất của nàng khác hẳn so với Trầm Diệu Hương.

Dòng tộc của Khinh La là vì bảo vệ Nhân tộc. Nhưng tổ chức Khô Lâu thì làm cái chuyện gì?

Tổ chức sát thủ có tiếng xấu vang xa. Diệp Hạo không muốn có một chút dính dáng gì với một tổ chức như vậy. Ngoài cửa, Phạm Tân Nguyệt nhìn Hoàng Thập Nhất đi theo sau lưng Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nói.

- Hoàng Thập Nhất, ngươi... ?

- Từ hôm nay trở đi Hoàng Thập Nhất không còn là người của tổ chức Khô Lâu nữa.

Trầm Diệu Hương từ trong phòng đi ra lãnh đạm nói.

- Ta không hiểu ý của tiểu thư.

Phạm Tân Nguyệt có chút choáng váng. Hoàng Thập Nhất là thị nữ bên người của Trầm Diệu Hương đấy. Bàn về địa vị còn phải hơn cả Phạm Tân Nguyệt nàng.

- Chẳng lẽ tiểu thư đưa Thập Nhất đưa cho hắn?

Phạm Tân Nguyệt chỉ Diệp Hạo nói.

- Đúng vậy.

Trầm Diệu Hương suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái. Cũng không thể nói Hoàng Thập Nhất vốn là người của Diệp Hạo được.

Nói như vậy cũng quá mất mặt Tổ chức Khô Lâu rồi.

Trong lòng Phạm Tân Nguyệt nhấc lên một ngọn sóng to gió lớn. Hoàng Thập Nhất chính là thị nữ thiếp thân của Trầm Diệu Hương đấy. Thị nữ bên người mà còn có thể tặng người khác sao?

Nói đùa gì chứ?

Những năm này Trầm Diệu Hương còn chưa từng gặp qua ai lại mang đi tặng thị nữ bên người của mình đi.

Bởi vì thị nữ bên người biết rất nhiều tin tức của chủ nhân mình. Ở một trình độ nào đó thị nữ bên người còn thân cận hơn cả đạo lữ. Ánh mắt thanh niên kia nhìn Diệp Hạo tràn đầy sùng bái.

Đúng vậy.

Sùng bái.

- Ngươi muốn đi đâu?

Trầm Diệu Hương gọi Diệp Hạo.

- Liên quan gì đến ngươi?

Khiến ai cũng không ngờ là Diệp Hạo bỏ xuống câu nói này.

Trầm Diệu Hương ấm ức.

- Ngươi có tin ta nói cho mọi người biết thân phận của ngươi không hả?

- Tùy ý.

Diệp Hạo không quan tâm nói.

- Ngươi.

Trầm Diệu Hương tức giận.

Ba người Diệp Hạo đi ra ngoài cửa Hoàng Thập Nhất mới hỏi.

- Công tử, chúng ta sẽ đi đâu?

- Ngươi có thông thuộc Lưu Thủy thành không?

Diệp Hạo nhìn về phía thanh niên kia nói.

- Nhiều đời nhà tiểu nhân đều sinh hoạt ở Lưu Thủy thành.

Thanh niên kia nói gấp.

- Nếu nói ai thông thuộc Lưu Thủy thành hơn, ta tin không ai có thể thông thuộc hơn ta.

- Vậy ngươi nói cho ta biết một chút về Khúc Cầm đi.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn thanh niên kia nói.

Thanh niên của người thanh niên kia lập tức im bặt. Thứ Diệp Hạo muốn biết nhất định phải sâu, vậy tin tức bình thường hắn sẽ cảm thấy hứng thú chắc.

- Chuyện này... ta mang công tử đi một nơi.

- Nơi nào?

- Hồng Vận lâu. - Hồng Vận lâu?

- Hồng Vận lâu là sản nghiệp của thị nữ bên người Khú tiên tử Lưu Thủy tông, rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt đều sẽ tới đó giao lưu.

- Đi xem một chút.

Ánh mắt Diệp Hạo dần dần lộ ra cảm giác hứng thú. Bình thường Diệp Hạo sẽ không đi qua những nơi như vậy. Bởi vì Diệp Hạo cũng không còn thuộc vào thế hệ tuổi trẻ nữa, trong tình huống đồng giai cũng không có mấy người có thể cùng sánh vai.

Một đoàn người đi tới Hồng Vận lâu mới phát hiện Hồng Vận lâu đã kín người hết chỗ từ lâu.

- Lúc bình thường Hồng Vận lâu sẽ không có quá nhiều tu sĩ, bây giờ Khúc tiên tử muốn khiêu chiến với cao thủ mọi nơi trong thiên hạ, vì vậy rất nhiều tu sĩ đều đến nơi này.

Thanh niên kia có chút lúng túng nói.

- Ngươi không có cách nào để đi vào sao?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nói.

Thanh niên kia gãi đầu một.

- Ta thấy tu vi của ngươi không tệ mà, trong Lưu Thủy thành cũng không thể là hạng người vô danh được?

Diệp Hạo hơi kinh ngạc nói.

Người thanh niên này nấp rất kỹ, nhưng Diệp Hạo liếc mắt vẫn có thể xem thấu. Gia hỏa này có tu vi Hợp Thần cấp đỉnh phong lận. Phải biết trong thời đại này không phải ai cũng có thể đi đến Hợp Thần cảnh đỉnh phong cả.

Người thanh niên kia vô cùng ngạc nhiên.

- Ngươi nắm giữ một công pháp ẩn tàng khí tức không sợ, nhưng loại giấu diếm khí tức này ở trước mặt cao thủ Thần Vương lại chẳng còn là bí mật nữa.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cường giả Thần Vương đều có thể xem thấu sao?

Thanh niên kia hỏi vội.

- Có vẻ ngươi rất để ý đến chuyện này?

Diệp Hạo nghi hoặc nhìn người thanh niên kia.

- Chuyện này liên quan đến tính mệnh của gia đình ta.

Thanh niên kia trịnh trọng nói.

- Ta xem không thấu lớp ngụy trang của ngươi.

Lúc này Hoàng Thập Nhất nhẹ nhàng nói.

- Tu vi ngươi là gì?

- Thần Vương cảnh tầng thứ nhất.

Hoàng Thập Nhất trả lời.

- Thần Vương cảnh tầng thứ hai có thể xem thấu không?

Thanh niên kia bất an nói.

- Trừ phi nhìn thật kĩ, bằng không ta thấy rất khó để thấy được.

Hoàng Thập Nhất nghĩ nghĩ nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Thanh niên kia thở dài một hơi.

- Thuận tiện nói một chút chuyện của ngươi đi?

Diệp Hạo thuận miệng hỏi.

- Ta đến từ Sở gia.

Khi thanh niên kia nói đến hai từ Sở gia, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

- Sở gia?

Hoàng Thập Nhất khẽ giật mình nói.

- Sở gia ở Lưu Thủy thành là gia tộc cao cấp đấy. Gia tộc có Thần Vương trấn giữ làm sao có thể là tiểu gia tộc được?

- Đáng tiếc ta chỉ là con thứ.

Sở Tầm cất tiếng đau buồn nói.

- Con thứ thì đã thế nào?

Diệp Hạo không hiểu nói.

- Miễn là ngươi có thực lực, gia tộc còn có thể không coi trọng ngươi sao?

- Nhưng chủ mẫu Sở gia ta là trưởng lão Lưu Thủy tông.

Sở Tầm nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bất luận những ai có thể uy hiếp đến nhi tử nàng đều sẽ bị nàng giết chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận