Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2720: Đánh Mặt

Một ngày trôi qua!

Hai ngày trôi qua!

Ba ngày trôi qua!

Đến ngày thứ bảy, Đan Uyên kết ra đan ấn cuối cùng, trên mặt hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Cho dù không mở đan lô ra, nhưng hắn biết hắn đã thành công.

- Diệp Hạo, ngươi còn chưa luyện chế xong sao?

Đan Uyên đắc ý nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn Đan Uyên một cái, hai tay cũng kết ra một đan ấn cuối cùng đập vào trên lò luyện đan.

- Ngươi luyện chế thật chậm.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi có ý gì?

Đan Uyên âm trầm nói.

- Ta đã luyện xong từ ba canh giờ trước rồi, ta vẫn luôn chờ ngươi đấy.

Diệp Hạo nói xong mới đứng lên.

- Ba canh giờ trước?

Nghe vậy Đan Uyên cười lớn nói.

- Diệp Hạo, ngươi chém gió gì thế? Dù tu vi đan đạo của ngươi cao hơn ta, ngươi cũng phải cần có bảy này bảy đêm mới có thể luyện chế thành công.

Diệp Hạo cười cười không nói gì.

- Khai lò xét đan.

Lúc này Đan Hoàng thản nhiên nói.

Đan Uyên vỗ lò luyện đan, một tia thần quang liền phóng lên tận trời, nhưng chỉ mới vot tới nửa đường đã bị một đạo cấm chế ngăn cản.

- Năm viên thần đan.

- Ba nhất đẳng, hai nhị đẳng.

- Ông trời ơi, ta nghe nói cho dù là Đan Hoàng năm đó cũng chỉ có thể luyện chế được một viên nhất đẳng, hai viên nhị đẳng mà thôi.

- Lần này Đan Uyên đã phá vỡ kỷ lục.

Toàn bộ đan sư đang theo dõi đều đứng lên, bọn họ giống như đang triều thánh mà nhìn năm viên thần đang giữa không trung. Đối với bọn hắn, đây chính là một kỳ tích.

- Diệp Hạo, ngươi còn có lời gì có thể nói?

Đan Uyên nhìn Diệp Hạo đang đờ đẫn cười to nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới nói.

- Lấy trình độ đan đạo của ngươi tuyệt đối không thể luyện chế ra ba nhất đẳng, hai nhị đẳng Tam Chuyển Kim Đan được.

- Ngươi có ý gì?

Đan Uyên nhìn Diệp Hạo nói

- Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn đã cải tiến đan phương Tam Chuyển Kim Đan.

Lời Diệp Hạo nói khiến toàn trường bạo phát ra từng đợt kinh hô.

Cải tiến đan phương?

Đây là một hành động cực kỳ vĩ đại.

Nghe vậy ánh mắt Đan Uyên lóe ra một tia kinh hãi.

Sao Diệp Hạo lại biết đan phương đã được cải tiến.

- Trước đó ta còn hiếu kỳ không hiểu vì sao ngươi lại muốn so tài luyện chế Tam Chuyển Kim Đan với ta, thì ra ngươi đã cải tiến đan phương Tam Chuyển Kim Đan từ trước.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Đan Uyên nói.

- Không biết ta nói đúng hay không?

- Nói bậy nói bạ.

Đan Uyên không cần suy nghĩ lập tức phủ định.

Nghe Đan Uyên nói như vậy, Diệp Hạo lại khẽ lắc đầu.

- Đan Uyên, ngươi ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, ở trên con đường này ngươi nhất định không thể đi đến đỉnh phong.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Đan phương mà Đan Uyên có được đúng thật đã trải qua cải tạo.

Lúc này một lão giả tóc bạc trắng chậm rãi nói.

Đan Uyên trợn tròn mắt. Vì sao?

Lão giả kia chính là đại trưởng lão Đan Đạo Tổng Các. Dù không nói quyền cao chức trọng cũng không khác nhau là mấy.

- Lấy Đan Hoàng cầm đầu cùng với ba mươi hai đan sư đứng đầu của Đan Đạo Tổng Các tiến hành cải tiến đan phương Tam Chuyển Kim Đan.

Lão giả kia bình tĩnh nói.

- Cuối cùng chúng ta đã sửa đổi một sơ sót trong đó.

- Hứa trưởng lão anh minh.

Diệp Hạo nhìn lão giả kia thật tâm nói.

Không phải ai dám đứng ra trong thời điểm này. Bởi vì như vậy sẽ đức tội với Đan Hoàng nhất mạch. Thế nhưng lão giả này vẫn đứng ra.

- Đan Đạo Tổng Các chúng ta có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể thắng bằng phương pháp bỉ ổi được.

Hứa Huy Trung ngay thẳng nói.

- Diệp tông chủ, nếu ngươi luyện chế được hai nhất đẳng, hai nhị đẳng, ngươi thắng.

Không thể không thừa nhận rằng Hứa Huy Trung rất chính trực. Sau khi hắn chỉ ra sai lầm của Đan Uyên xong còn đưa ra đề nghị có lợi thế với Diệp Hạo.

- Chuyện này thì không cần.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Diệp tông chủ.

Hứa Huy Trung vừa nói đến đây Diệp Hạo đã vừa cười vừa nói.

- Hứa trưởng lão có biết ta cũng cản tiến đan phương không?

Một câu nói của Diệp Hạo như cục đá ném vào giữa hồ yên tĩnh, khiến toàn trường đều phải kinh hô.

- Ngươi cải tiến đan phương?

Trái tim Đan Uyên trầm xuống nói.

- Làm sao có thể?

- Đan Uyên, thật ra ngươi không biết rằng khi ta chưa cản tiến đan phương ta đã có thể luyện chế ra hai nhất đẳng, ba nhị đẳng Tam Chuyển Kim Đan rồi.

Nói xong Diệp Hạo vỗ lò luyện đan một cái.

- Còn nữa, ngươi cho rằng ta chỉ tìm ra một chỗ sơ sót thôi sao?

Diệp Hạo vừa nói xong, chín tia thần mang tràn ngập ra uy thế xông lên giữa không trung. Nhưng lại bị một cấm chế kinh khủng ngăn cản lại.

- Cái gì?

- Chín viên Tam Chuyển Kim Đan?

- Đây là thật sao?

- Các ngươi nhìn hoa văn trên chín thần đan này đi.

- Tám viên siêu hạng, một viên nhất đẳng.

- Cái này... Cái này... Tam Chuyển Kim Đan còn có thể luyện chế ra siêu hạng?

- Ta có phải đang nằm mơ hay không?

Đan sư toàn trường đều trợn tròn mắt. Theo như bọn hắn nghĩ, dù thành tích của DIệp Hạo tốt hơn Đan Uyên, nhưng tuyệt đối không thể nào luyện chế ra thần đan siêu đẳng được. Bởi vì thần đan cấp bậc này thực sự quá khó để luyện chế ra.

Đan Uyên nhìn chín thần đan trên đỉnh đầu Diệp Hạo, quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật.

Đạo tâm của Đan Uyên bị trọng thương.

- Đan Uyên.

Đan Hoàng hét lớn một tiếng.

Đan Uyên mờ mịt ngước mắt lên.

- Gia gia, có phải ta không thể nào bằng Diệp Hạo không?

- Nếu như ở bất kỳ một thời đại nào, ngươi đều là con cưng của thiên địa, đáng tiếc đây là một đại thế.

Đan Hoàng trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói.

- Thời đại này vạn người tranh đấu, việc ngươi cần làm là liều mạng tranh đoạt, chưa đến một bước cuối cùng đó, không được nói câu từ bỏ, biết chưa?

Âm thanh của Đan Hoàng ẩn chứa đạo âm huyền ảo, lặng lẽ vỗ về đạo tâm bị tổn thương của Đan Uyên.

- Diệp Hạo, tương lai ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi.

Ánh mắt Đan Uyên tràn đầy nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Đuổi? Ngươi lấy cái gì để đuổi?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Bàn về đan đạo, ngươi không được; luận võ đạo, ngươi càng không được; bàn về trận đạo, ngươi hiểu không? Bàn về khí đạo, ngươi biết đó là thứ gì không?

Lời Diệp Hạo nói cực kỳ cay nghiệt, giống như một thanh đao đâm thẳng vào trái tim Đan Uyên. Từ từ đâm thẳng vào tim gan.

Đau đớn cực kỳ.

Sắc mặt Đan Uyên trở nên trắng bệch cắt không còn một giọt máu. Hắn cảm thấy mình giống như một thằng hề.

- Diệp tông chủ, ngươi có cần nhục nhã Đan Uyên đến mức này không?

Đan Hoàng nhịn không được, lạnh lùng nói.

- Nhục nhã?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cho rằng ta muốn để ý tới Đan Uyên? Nếu không phải vì bằng hữu của ta xuất hiện ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi so đấu đan thuật với hắn?

Câu nói này của Diệp Hạo như đánh thẳng vào mặt. Nhưng Đan Hoàng vẫn không thể nói được gì. Bởi vì Diệp Hạo nói đều là sự thật.

- Thực lực không kém bao nhiêu mới có tư cách so đấu đan thuật, đan thuật của cháu ruột ngươi, nói thật, không xứng để so sánh với ta.

- Diệp tông chủ, ngươi chớ nói lời ngông cuồng.

Đan Hoàng lạnh lùng nói.

- Ngươi tập hợp thêm ba mươi hai vị cao thủ đan đạo hao phí nhiều năm mới tìm ra được một chỗ sơ sót, ngươi có nghĩ tới một mình ta đã tìm ra được bao nhiêu chỗ sơ sót không?

Đan Hoàng ngây ngẩn cả người. Vừa rồi hắn không để ý đến điểm này.

- Bao nhiêu chỗ?

- Ngươi cảm thấy ta cần tìm ra bao nhiêu chỗ sơ sót mới có thể luyện chế ra tám viên siêu hạng, một viên nhất đẳng Tam Chuyển Kim Đan đây?

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống liền thả người nhảy tới bên cạnh Trầm Diệu Hương.

- Đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận