Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2573: Chính Diện Chống Lại

Trước mặt là một vùng đất hoang vu, không hề có cái gì cả.

- Đây chính là nơi truyền thừa mà ngươi nói hả?

Thái Sử Vĩnh Huy kinh ngạc.

- Chú ý, thu liễm khí tức của các ngươi.

Diệp Hạo cảnh cáo nhìn Thái Sử Vĩnh Huy nói.

Thái Sử Vĩnh Huy vội vàng ngậm miệng lại. Đám người trưởng công chúa ngay cả thở mạnh cũng không dám, các nàng biết rất rõ những thứ này liên quan đến cái gì.

Rất nhanh Diệp Hạo đã lắng tai nghe, chỉ chốc lát sau hắn lấy ra Hư Không phù. Sau khi bóp nát Hư Không phù một cỗ lực lượng nhu hòa trùm xung quanh Diệp Hạo. Hắn thấp giọng nói.

- Theo ta đi.

Một đoàn người lặng lẽ theo sát Diệp Hạo đi về phía trước. Cứ đi tới một hồi bọn họ mới phát hiện mình đã xuyên qua một tấm màng mỏng, lúc này bọn họ mới nhận ra rằng cảnh tượng trước đó mình nhìn thấy đều là giả. Xa xa bọn họ thấy hai bức tượng thạch nhân bị vỡ nát, mà trên thân hai thạch nhân kia đều tràn ngập ra chấn động kinh người.

- Cỗ chấn động này...?

Bạch Tiểu Bạch biến sắc nói.

- Thạch nhân Thần Hoàng cảnh cao cấp.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Thần sắc Diệp Hạo trở nên rất ngưng trọng. Hai thạch nhân biết bao cường đại? Nhưng bây giờ lại bị đánh thành mảnh vỡ. Điều đó nói rõ thứ gì?

Nghĩa là bên người thiếu niên chí tôn của Vũ tộc không có cường giả Thần Hoàng đỉnh phong thì trong tay hắn cũng sẽ có át chủ bài Thần Hoàng đỉnh phong.

Vô luận là loại nào đều không phải là điều mà Diệp Hạo hi vọng thấy. Khống chế Hư Không phù Diệp Hạo mang theo đám người tiếp tục đi sâu vào. Sau khi vào được đại điện Diệp Hạo liền thấy khắp nơi đều là những mảnh vỡ của trận đạo bị phá. Dọc theo những mảnh vở trận đạo này đám người Diệp Hạo một đường tiến lên, cũng không lâu lắm đã cảm nhận được lực lượng va chạm kinh khủng.

- Cổ Nhất, đến lúc này ngươi nghĩ cố gắng chống đỡ còn có ý nghĩa gì? Không bằng ngươi đưa sinh mệnh bản nguyên của ngươi để cho ta chế tạo căn cơ đại đạo thì hơn.

- Đừng mơ tưởng.

Một đạo vừa giận vừa sợ âm thanh ở giữa không trung vang vọng.

- Tính mạng của ta bản nguyên có thể cho bất kỳ chủng tộc nào, Nhưng thì là không thể cho các ngươi Vũ tộc.

- Cổ Nhất, ngươi cảm thấy lúc này cũng ngươi nhưng quyết định sao?

Nói xong, thiếu niên chí tôn của Vũ tộc liền lấy ra một bình đựng chất lỏng màu xanh lam tưới vào linh hồn bị khống chế.

Linh hồn kia lập tức hét thảm lên.

- Đây là cái gì? A, ý thức của ta.

Linh hồn rất nhanh đã nhận ra nó.

- Đây là Luân Hồi Mông Trần? Sao ngươi lại có thứ này?

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc bình tĩnh nói.

- Nếu ngươi đã biết rõ đây là Luân Hồi Mông Trần, vậy ngươi cũng nên biết nó sẽ thôn phệ ý thức của ngươi. Cổ Nhất, nếu ngươi thức thời ngoan ngoãn giao ra sinh mệnh bản nguyên của ngươi thì ta có lẽ sẽ để lại cho ngươi một tia tàn niệm, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí.

- Không ngờ Vũ tộc các ngươi lại có quan hệ với Luân Hồi trong truyền thuyết.

Sắc mặt Cổ Nhất khó coi nói.

- Năm đó ta cũng cảm thấy phía sau Vũ tộc các ngươi có một lực lượng thần bí, không ngờ lại là Luân Hồi.

- Cổ Nhất, ta cho ngươi thời gian ba lần hô hấp để quyết định.

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc vừa nói đến đây kim thân của Diệp Hạo đã xuất thủ. Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc căn bản không kịp phản ứng liền bị đánh thành mảnh vỡ. Dù pháp y trên người hắn đã phản ứng từ trước.

- Cổ Nhất tiền bối.

Diệp Hạo hiện thân hành lễ với Cổ Nhất.

Cổ Nhất kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi là...?

- Ở hỗn độn thế giới ta đã gặp một pho tượng đất, pho tượng đất nói ta tới ngăn cản vị kia lấy cơ duyên.

Diệp Hạo cung kính nói.

Hắn không hề giấu diếm. Muốn lừa gạt một tôn cấm kỵ cường giả?

Đây không phải là muốn chết sao?

Dù cường giả cấm kỵ này thoạt nhìn sắp phải bỏ mạng. Nhưng càng như vậy đối phương lại càng khủng bố. Bởi vì ngươi không biết đối phương sẽ để lại lá bài tẩy nào?

- Pho tượng đất trong Hỗn Độn thế giới? Không ngờ vị kia cũng gặp nạn.

Cổ Nhất khẽ thở dài.

- Gặp nạn?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Vũ tộc đang muốn ngóc đầu trở lại rồi.

Giữa lông mày Cổ Nhất lộ ra nồng nặc ưu sầu.

- Vị kia đã bị ta giết chết rồi.

Diệp Hạo vừa nói đến đây lập tức cảm ứng được cái gì đó, hắn giơ tay nhấn vào một chỗ giữa hư không. Cùng lúc đó một đạo quyền ý kinh khủng tựa hồ có thể đè sập vạn cổ thương khung, lấy khí thế như sét đánh đánh tới Diệp Hạo. Bịch một tiếng hai đạo quyền ý đụng mạnh vào nhau. Sóng xung kích kinh khủng thổi bay mái tóc Diệp Hạo, nhưng hai chân của hắn vẫn như cắm rễ trên mặt đất. Bả vai của thiên niên chí tôn của Vũ tộc lại run rẩy một cái, ánh mắt tràn đầy khó tin nhìn Diệp Hạo.

- Thực lực của ngươi sao có thể khủng bố như vậy?

Một đòn vừa rồi không ngờ hai bên đều cân sức ngang tài!

Cân sức ngang tài?

Những năm này hắn vẫn luôn cảm thấy mình là vô địch.

- Chuyện ngươi không ngờ còn rất nhiều.

Diệp Hạo nói đến đây cấm kỵ huyết mạch trong cơ thể liền hóa thành chấn động ngập trời, cùng lúc đó bên trên quả đấm của hắn cũng tràn ngập chấn động khiến chư thiên cũng vì đó mà sợ hãi.

- Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền.

Cổ Nhất kinh ngạc. Hắn biết rõ môn quyền thuật này khó học đến cỡ nào.

Nhưng bây giờ không ngờ rằng Diệp Hạo lại có thể nắm giữ được tinh túy. Đấm ra một quyền. Lục hợp bát hoang, đều đang run rẩy.

- Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền cũng không phải vô địch, ta sẽ cho ngươi nhìn xem quyền thuật đứng thứ nhất trong truyền thuyết.

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc nói xong liền đánh ra một quyền về phía Diệp Hạo. Một quyền vừa đấm ra Diệp Hạo đã cảm thấy toàn bộ thiên địa đều đang xoay tròn, giờ khắc này bất kể là thứ hữu hình hay vô hình đều bị giam giữ. Một cánh cửa cổ xưa xuất hiện phía sau lưng

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc, từ bên trong cánh cửa đó phát ra những chấn động thê lương.

Diệp Hạo cảm thấy linh hồn của mình mất khống chế phá thể mà ra.

- Đây là...?

Diệp Hạo giật mình nói.

- Luân Hồi quyền.

Cổ Nhất kinh ngạc nói.

- Không ngờ Luân Hồi quyền lại có thể tái hiện.

Diệp Hạo đánh ra Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền cũng không kiên được trì bao lâu đã bị Luân Hồi quyền đánh bại. Diệp Hạo thấy một màn như vậy tâm thần khẽ động liền vận dụng Độ Nhân kinh, ngay sau đó một cánh cửa cổ xưa cũng xuất hiện ở phía sau lưng Diệp Hạo, từ trong cánh cửa truyền ra khí tức câu hồn đoạt phách, sắc mặt thiếu niên chí tôn của Vũ tộc lập tức thay đổi, bởi vì linh hồn hắn cũng bị hấp dẫn tiến vào thế giới bên kia.

- Đây là cách cửa của U Minh thế giới?

Sắc mặt Cổ Nhất thay đổi nhìn Diệp Hạo.

Hắn còn cho rằng Diệp Hạo không có cách nào chống lại Luân Hồi quyền của đối phương.

Nhưng không ngờ Diệp Hạo lại triệu hoán ra cánh cửa U Minh thế giới để đối kháng. Hai người giống như cây kim so với cọng râu ở giữa không trung không ngừng va chạm.

- Ta là vô địch trong đồng giai.

Thiếu niên chí tôn của Vũ tộc điều động huyết mạch Vũ tộc liều mạng thúc giục cánh cửa Luân Hồi. Diệp Hạo cũng nảy sinh lòng ác độc. Hắn điều động toàn bộ năng lượng tiến hành đối kháng với thiếu niên chí tôn của Vũ tộc. Đây là cuộc đấu tranh giữa hai người cùng giai.

Ai cũng không hề đụng tới lực lực bên ngoàn của mình. Vô luận là Diệp Hạo hay là thiếu niên chí tôn của Vũ tộc đều cho rằng bản thân là vô địch. Đây là một loại niềm tin.

Một khắc đồng hồ!

Hai khắc đồng hồ!

Ba khắc đồng hồ!

Hai người Diệp Hạo đều đốc hết toàn lực để trấn áp đối phương nhưng kết quả lại là người này cũng không làm gì được người kia?

Điều này cũng khiến Diệp Hạo không biết nên làm thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận