Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2525: Ngươi Cho Ta Lăn

- Thế lực nào?

Sắc mặt Diệp Vô Địch thay đổi. Kiêng kị không phải là chuyện đùa giỡn. Giống như việc ngươi lấy tên giống lão tổ của người ta, ngươi thấy người ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Lập tứca chặt ngươi a.

- Tuyên Cổ hoàng triều.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Mà ít ngày nữa thôi Tuyên Cổ hoàng triều sẽ giáng lâm.

- Vì sao ta chưa từng nghe qua hoàng triều này?

Trước khi đặt cái tên Tuyên Cổ hoàng triều Diệp Vô Địch cũng đã hỏi thăm qua. Biết không hề có Tuyên Cổ hoàng triều nên hắn mới lấy cái tên này. Nếu không sao Diệp Vô Địch dám dùng chứ?

- Tuyên Cổ hoàng triều không phải những hoàng triều bình thường kia có thể so sánh được.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều có thể thuộc cấm kỵ, bây giờ ngươi đã biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc chưa?

Nghe vậy con mắt Diệp Vô Địch lập tức co rụt lại. Chưa nói đến việc lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều có trở thành cấm kỵ hay chưa nhưng có thể khẳng định rằng lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều chính là Nửa bước đại năng.

Vương triều do Nửa bước đại năng sáng lập, bây giờ lại có người mạo phạm tục danh, đây không phải muốn chết thì là gì chứ?

- Vậy ta phải xử lý như thế nào?

Sắc mặt Diệp Vô Địch tái mét.

- Đổi tên.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Bỏ toàn bộ chữ có liên quan đến Tuyên Cổ đi, về phần tiếp theo ta sẽ xử lý giúp ngươi.

- Sư huynh.

Con mắt Diệp Vô Địch có chút phiếm hồng. Loại chuyện này có thể xử lý chu toàn được sao?

- Được rồi, ta phải đi.

Diệp Hạo nói xong liền đứng lên.

- Ta tiễn sư huynh.

Diệp Vô Địch lập tức đứng lên.

- Vừa rồi trong phòng đấu giá ta nghe ngươi gọi tên Liên Y?

- Liên Y?

Trong lòng Diệp Vô Địch trở nên căng thẳng nói.

- Không biết sư huynh đã nghe được cái gì?

- Thiên Thịnh chuẩn bị cầu hôn Liên Y.

- Liên Y sẽ không đáp ứng Thiên Thịnh.

- Ngược lại ta lại cảm thấy Liên Y nên đáp ứng.

- Vì sao?

- Trước đó ta không biết rõ người Liên Y chờ là ai, nhưng bây giờ ta biết được người Liên Y chờ chính là ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi biết ngươi khiến nàng phải chờ bao lâu rồi không?

- Đợi đến khi tu vi của ta cao hơn này ta sẽ cưới nàng về.

Diệp Vô Địch yên lặng một hồi nói.

- Vậy cả đời này ngươi cũng không thể cứu được đâu.

Diệp Hạo nhìn Diệp Vô Địch nói.

- Vì sao?

- Bởi vì Liên Y chiếm được một cơ duyên, tương lai đặt chân đến Chuẩn Hoàng là không phải vấn đề.

- Chuẩn Hoàng?

Nghe đến đây trái tim Diệp Vô Địch đập mạnh, bất quá ngay sau đó Diệp Vô Địch đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

- Làm sao ngươi biết Liên Y chiếm được cơ duyên?

- Bởi vì cơ duyên đó là ta đưa cho Liên Y.

- A! Ngươi... Vì sao ngươi lại tặng cho nàng cơ duyên?

- Bởi vì Thiên Túng vương triều của Liên Y sẽ quy thuận ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi... Ngươi tại sao lại làm như vậy?

Diệp Vô Địch có chút tức giận nói.

- Diệp Vô Địch, ta rất muốn biết thật sự ngươi có thích Liên Y không vậy?

- Thích.

- Ngươi sai rồi, ngươi không thích.

- Ta thích.

Diệp Vô Địch nghiên túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu thích sao ngươi lại không quan tâm đến sống chết của nàng?

Diệp Hạo lạnh lùng liếc Diệp Vô Địch nói.

- Có ý gì?

- Những năm này ngươi thấy Tuyên Cổ vương triều thế nào?

- Còn có thể thế nào chứ? Liên tục thụt lùi.

Diệp Vô Địch cười khổ nói.

- Thiên Túng vương triều của Liên Y chiếm cứ toàn bộ khu vực bốn phía Tuyên Cổ vương triều ta, nói cách khác hiện tại Tuyên Cổ vương triều chúng ta chính là cá trong chậu, trong tình huống như vậy ngươi cảm thấy Tuyên Cổ vương triều còn có thể phát triển sao?

- Nhưng ngươi cũng biết nếu không phải nhờThiên Túng vương chiếm toàn bộ khu vực xung quanh Tuyên Cổ hoàng triều ngươi, bây giờ Tuyên Cổ vương triều sớm đã bị mấy vương triều nhìn chằm chằm gần đó hủy diệt rồi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Diệp Vô Địch ngây ngẩn cả người.

- Những năm này ngươi đắc tội bao nhiêu người, ngươi biết là ai giúp ngươi giải quyết không?

- Mỗi khi Tuyên Cổ vương triều hết hơi cũng đột nhiên lấy được tài nguyên ngoài ý muốn, cho tới bây giờ ngươi chưa từng hoài nghi qua những tài nguyên đó từ nơi nào có được sao?

- Ngươi biết Liên Y vì truyền máu cho Tuyên Cổ vương triều các ngươi mà nhận phải bao nhiêu chỉ trích không?

- Ngươi có biết những tài nguyên năm đó ngươi mua để chuẩn bị chuyển thế trùng tu từ đâu tới không?

- Tài nguyên xếp hạng thứ mười? Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội mua được sao?

Nghe từng câu Diệp Hạo chấp vấn, sắc mặt Diệp Vô Địch trở nên tái nhợt. Hắn chưa từng nghĩ tới những chuyện này. Bây giờ hắn mới phát hiện ra đúng thật là không bình thường. Chưa nói đến những chuyện khác mỗi việc rất nhiều tài nguyên củng cố căn cơ.

Mình nói muốn mua được thứ này là có thể mua được liền?

Mặc dù bản thân bỏ ra cái giá rất đắt, vấn đề là những thứ này không phải chỉ cần trả giá cao là có thể mua được.

- Ngươi vẫn luôn nói tình huống Tuyên Cổ vương triều không được tốt lắm, nhưng ngươi có biết tài chính của Thiên Túng vương triều cũng sắp cạn rồi hay không?

- A.

Diệp Vô Địch ngạc nhiên.

Thiên Túng vương triều luôn như ngọn gió không bao giờ dứt lại có thể đến tình cảnh như vậy sao?

- Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi?

Diệp Hạo nhìn Diệp Vô Địch nói.

- Ngươi cho rằng là thời đại Chân Long sao? Ngươi sai rồi, bây giờ là thời đại của thiếu niên chí tôn, qua một thời gian nữa Thần Hoàng sẽ giáng lâm, đến lúc đó rất nhiều vương triều đều sẽ bị lật đổ.

- Liên Y có tư sắc như thế nào chắc ngươi cũng đã biết rồi đấy. Hiện giờ những thiếu niên chí tôn kia không làm được gì nàng, thế nhưng chờ đến khi Thần Hoàng giáng lâm, ngươi cảm thấy Liên Y còn có thể làm chủ được vận mệnh của nàng sao?

Yết hầu Diệp Vô Địch khô khốc, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác gấp gáp. Dựa theo tình huống trước mắt chỉ sợ chưa tới 100 năm Thần Hoàng sẽ giáng lâm a. Nói cách khác rất nhiều vương triều đang đối mặt với việc bị lật đổ. Mà trăm năm sau Diệp Vô Địch có thể tiến đến bước nào chứ?

Thần Vương cảnh cũng đặt chân không được a. Lùi một bước nếu Diệp Vô Địch có đặt chân Thần Vương cảnh thì đã thế nào?

Chẳng lẽ còn có thể đỡ được Thần Hoàng hay sao?

Buồn cười!

- Sư huynh.

Diệp Vô Địch cầu khẩn nhìn Diệp Hạo.

- Ta thực sự rất thíc Liên Y, mong ngươi đừng thương tổn nàng, được không?

Không cầu không được a.

Diệp Vô Địch biết rõ đứng sau Diệp Hạo đứng là Thần Hoàng.

- Ta không hề có hứng thú với Liên Y.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nhưng Liên Y theo đuổi ngươi, nhưng cũng không còn liên quan đến ngươi nữa rồi.

Nói xong Diệp Hạo xoay người rời khỏi.

Diệp Vô Địch há mồm muốn gọi nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Trầm ngâm chốc lát Diệp Vô Địch lấy ra lệnh bài, tìm ra một hồn khiên mộng nhiễu người liên hệ.

- Ngươi ở đâu?

- Đang ở ngoài.

Rất nhanh đối phương đã trả lời.

- Ta muốn gặp ngươi.

- Không tiện.

Nhìn thấy Liên Y từ chối Diệp Vô Địch mơ hồ có một loại dự cảm xấu.

- Ta muốn gặp ngươi, lập tức, lập tức.

- Ta đang ở trụ sở Thiên Túng vương triều.

Thấy được cái tin tức này Diệp Vô Địch liền phóng lên tận trời, chỉ sau mấy hơi thở đã đến trụ sở Thiên Túng vương triều.

- Liên Y đâu?

Diệp Vô Địch đỏ mắt nói.

- Tiểu thư đang tắm.

- Ta không tin.

Diệp Vô Địch nói xong liền xông vào bên trong. Mấy thị nữ đang định ngăn cản Diệp Vô Địch lại vọt vào trước. Rất nhanh Diệp Vô Địch thấy một bóng người nửa thân trần đang tắm trong suối nước nóng.

- Diệp Vô Địch, ngươi đang làm cái gì vậy?

Liên Y vung tay lên triệu hoán một bộ y phục bao lại thân thể mềm mại, nàng tức giận mắng Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch xấu hổ.

- Ngươi thực sự đang tắm?

- Nếu không ta còn có thể làm gì chứ?

Liên Y nói đến đây tựa hồ nhớ ra một thứ.

- Diệp Vô Địch, ngươi cút cho ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận