Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3201: Số Lớn Vương Thạch

Tống Diệu Võ tức giận.

Hắn hận không thể dùng một tay bóp chết Trịnh Hồng Y.

Nhưng bây giờ làm gì cũng vô dụng.

- Sư tôn, van cầu ngươi, đừng đuổi ta đi.

Trịnh Hồng Y khóc lớn nói.

Tống Diệu Võ đạp một cước vào người Trịnh Hồng Y văng ra ngoài vài trăm mét.

- Cút.

Trịnh Hồng Y nhìn sát ý trên mặt Tống Diệu Võ, nàng nhận ra sư phụ hết sức yêu thương nàng từ nay trở đi không còn quan tâm đến sống chết của mình nữa.

. . .

Rời khỏi Đệ Nhất thành, Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo ở bên cạnh.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Rời khỏi Vô Khuyết đại lục.

Sắc mặt Từ Viện Viện lập tức thay đỏi .

- Rời khỏi Vô Khuyết đại lục?

- Công tử, ta nghe nói không có tu vi Thần Hoàng cấp, căn bản không có cách nào tiến tới đại lục khác.

Đại Miêu ở một bên nhẹ nhàng nói.

- Ngươi sợ?

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

- Chỉ cần công tử dám đi, Đại Miêu sẽ không sợ.

Đại Miêu không cần suy nghĩ nói.

- Vô Khuyết đại lục quá nghèo, ta mang các ngươi đi mở mang một chút văn minh tu hành của đại lục khác.

Diệp Hạo nói xong, tâm thần khẽ động triệu hoán ra một chiếc chiến hạm.

Đây là một chiếc chiến hạm Thần Hoàng cấp mà Diệp Hạo đã từng luyện chế.

Đại Miêu và Từ Viện Viện cảm thụ chấn động mà chiến hạm kia phát tán ra, mặt mũi đều trắng bệch.

- Công tử, chiếc chiến hạm này có cấp bậc gì?

Đại Miêu bất an nói.

- Hoàng cấp.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Hắn không nói cho Đại Miêu biết chiếc chiến hạm này có cấp bậc Thần Hoàng đỉnh phong.

Không những thế chiến hạm Thần Hoàng đỉnh phong mà Diệp Hạo chế tạo cho dù là Nửa Bước Cấm Kỵ cũng có thể đánh giết.

- Hoàng cấp?

Con mắt Đại Miêu co rụt lại.

- Công tử, sao ngươi có chiến hạm cấp bậc này?

- Ngươi đoán?

Diệp Hạo chớp mắt nhìn.

Đại Miêu làm sao không hiểu Diệp Hạo không muốn nói cho nàng?

Ngay sau đó Từ Viện Viện và Đại Miêu bắt đầu tham quan chiếc chiến hạm này.

Chiếc chiến hạm này cũng không quá khổng lồ, nhìn qua giống như một chiếc du thuyền đi giữa các hành tinh bình thường.

Không thiếu các trò chơi giải trí, ngay cả giường chiếu cũng đều dùng loại cao cấp.

- Công tử, ta có thể ngủ ở đây không?

Đại Miêu chỉ một gian phòng màu hồng nói.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Vậy ta muốn căn này.

Từ Viện Viện chỉ vào một căn phòng khác.

- Ngươi muốn ngủ cùng ta?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

- A!

Từ Viện Viện ngây ngẩn cả người.

- Dù nói thế nào trên danh nghĩa chúng ta cũng là phu thê, chẳng lẽ ngươi không định thực hiện của thê tử sao?

- Nhưng trước đó ngươi không muốn đụng vào ta?

- Trước đó cả ngày ngươi đều mang theo khăn che mặt, ta nào có tâm tư đụng vào ngươi?

- Cuối cùng trước đó vẫn là do ngươi ngại ta xấu?

- Không sai.

Nghe giọng nói hùng hồn của Diệp Hạo, Từ Viện Viện không biết nên nói gì cho phải.

Chiến hạm Hoàng cấp phá mở tầng bảo vệ của Vô Khuyết đại lục rồi đi tới hành tinh xa xôi.

- Ven đường tìm kiếm tài nguyên, đồng thời xò xét trí tuệ của đại lục.

Diệp Hạo hạ lệnh cho chiến hạm Hoàng cấp rồi ôm Đại Miêu vào phòng.

Không sai.

Đại Miêu.

Diệp Hạo lần nữa phơi Từ Viện Viện ở một bên.

- Hỗn đản.

Từ Viện Viện bực mình mắng to.

Phải biết từ đầu nàng đã chuẩn bị tinh thần.

Nhưng ai có thể ngờ Diệp Hạo lại đùa nghịch nàng.

Tốc độ của chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong cực nhanh, phả biết chỉ cần tới Hoàng cấp là có thể ngao du trong vũ trụ, càng không cần phải nói đến chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong.

Từ Viện Viện đương nhiên sẽ không ở trong phòng mãi, nàng chạy tới trung tâm quan sát.

Nhìn một hồi, nàng nhận ra cho dù bản thân dành cả một đời cũng không thể nào tạo ra được chiến hạm cấp bậc này.

- Đến cùng hắn ẩn giấu bao nhiêu?

Từ Viện Viện cười khổ nói.

Nàng biết Diệp Hạo có bối cảnh, nhưng dưới cái nhìn của nàng, bối cảnh của hắn có thể sâu bao nhiêu?

Thế nhưng đợi đến lúc Diệp Hạo lấy ra chiếc chiến hạm Hoàng cấp, nàng mới nhận ra rằng bối cảnh của Diệp Hạo vượt xa tưởng tượng của nàng.

Có thể đứng sau Diệp Hạo còn có Nửa Bước Cấm Kỵ.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, chiến hạm dừng ở trên một hành tinh hoang vu.

- Tại sao lại dừng?

Từ Viện Viện ngạc nhiên không hiểu nói.

Sau một khắc nàng thấy hơn một ngàn người máy đi ra khỏi chiến hạm, những người máy này nghiêm túc đào bới.

Rất nhanh từng khối thạch được đào lên.

Cảm nhận được chấn động từ những khối thạch, Từ Viện Viện bị chấn động.

- Đây là cái gì?

Từ Viện Viện không hiểu hỏi.

- Vương thạch.

Một người máy trả lời.

- Vương thạch ngoại trừ có thể giúp Thần Vương tu hành, còn có thể luyện chế pháp chỉ Vương cấp, là vật liệu quan trọng để luyện chế pháp bảo Vương cấp.

- Vương thạch?

Từ Viện Viện giật mình.

Phải biết toàn bộ Vô Khuyết đại lục cũng không có quá nhiều ghi chép về Vương thạch.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Những năm này Vô Khuyết đại lục có mấy Thần Vương, mà Thần Vương kia cũng chỉ là sơ kỳ mà thôi.

Một khối!

Hai khối!

Ba khối!

Khi thấy những người máy kia không ngừng bốc ra hơn vạn khối vương thạch, Từ Viện Viện cũng không còn bình tĩnh được nữa.

Nàng vội vàng chạy vào chiến hạm, gõ cửa phòng Diệp Hạo.

- Có chuyện gì?

Diệp Hạo thở hồng hộc nói.

- Người máy moi ra mấy vạn khối vương thạch.

Từ Viện Viện kích động nói.

- Vương thạch? Chuyện này có gì mà kích động?

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Chẳng lẽ hắn phải nói cho Từ Viện Viện biết trong tiểu thế giới của hắn có mấy trăm ngàn vạn hoàng thạch sao?

Loại tài nguyên như vương thạch, hắn còn chả thèm nhìn.

- Ngươi mau ra xem một chút.

Từ Viện Viện lại không hề hiểu ý của Diệp Hạo.

Diệp Hạo bất đắc dĩ phải mặc quần áo vào.

Còn Đại Miêu lười nhác nằm ở trên giường, thậm chí ngay cả động một chút cũng không muốn.

Từ Viện Viện u oán nhìn Diệp Hạo.

- Ta tệ đến vậy sao?

- Ngươi có nghe lời bằng Đại Miêu không?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta có thể học, còn có thể tận lực phối hợp ngươi.

Từ Viện Viện trầm mặc một hồi nói.

- Không nói cái này nữa, chúng ta đi ra ngoài xem thử.

Diệp Hạo cười cười dời đi chủ đề.

Khi đi ra ngoài, Từ Viện Viện phát hiện lượng vương thạch được đào ra đã đạt đến hơn sáu vạn, hơn nữa con số này còn không ngừng tăng lên.

- Nơi này sao lại có nhiều vương thạch như vậy?

Từ Viện Viện hoảng sợ nói.

- Nhìn chung chúng ta có thể đào được ba trăm sáu mươi hai vạn vương thạch ở trên hành tinh này.

Một người máy nhẹ giọng trả lời.

- Phát tài rồi.

Đôi mắt Từ Viện Viện phát sáng.

Diệp Hạo cười cười.

- Nếu không, đống vương thạch này đều cho ngươi.

- Ta không muốn.

Từ Viện Viện cự tuyệt.

- Ta cũng không dùng đến.

- Tại sao lại không dùng đến? Tương lai ngươi đến Vương cảnh vẫn có thể dùng.

- Ngươi cho rằng ở Thần Vương cảnh đó ta đi được bao xa?

Từ Viện Viện lắc đầu nói.

- Ta cảm thấy Thiên Đạo ở Vô Khuyết đại lục không được, không có cách nào giúp tu sĩ cảnh giới cao trưởng thành, những năm này chỉ xuất hiện một Hạo Vương chính là một ví dụ.

- Không ngờ ngươi có thể nhìn ra được điểm ấy.

Diệp Hạo có chút kinh ngạc nói.

- Trong lòng ngươi ta đần như vậy sao?

Từ Viện Viện hừ lạnh một tiếng.

Diệp Hạo đang định nói bỗng hắn nhìn về phía xa.

Nơi xa là một chiếc chiến hạm màu tím đang nhanh chóng lái tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận